Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 25: Chương 25




Editor: ThưAnh và trợ lý nhỏ đều ý thức được tình hình đang dần trở nên nghiêm trọng. Dù chỉ có một chút dấu hiệu chưa thể xác định, nhưng vẫn vô cùng nghiêm trọng

Tối hôm qua anh và Tống Nhuệ giằng co một lúc lâu. Ôn Uyển hết lời ngon ngọt, cuối cùng cũng dỗ được tên đó xuống khỏi người anh. May mà thằng bé khá ngốc, cho dù không tiêm thuốc Tống Nhuệ cũng có thể yên ổn cùng anh trải qua một đêm.

Ôn Uyển đang đứng cạnh bếp gói hoành thánh.

Bữa sáng ngày hôm nay là hoành thánh nhân tôm tươi và thịt heo, luộc trong nồi nước dùng gà, vừa giòn vừa thơm. Sau đó Ôn Uyển nghĩ rằng với sức ăn của Tống Nhuệ thì có thể là chưa đủ, vì vậy gói những miếng hoành thánh nhỏ thành hai miếng hoành thánh lớn nhân tôm, bỏ thêm mấy vắt mì dai dai mềm mềm vào nước lèo, trông rất ngon miệng.

Lò nướng nhỏ bên cạnh phát ra một tiếng “Đinh” lanh lảnh, món bánh ngọt chiffon vị cà phê anh cho vào nướng hồi nãy đã sẵn sàng ra lò, nóng hổi ngon lành.

Trong phòng bếp phút chốc tràn ngập hương cafe nồng nàn ấm nóng của bánh.

Ôn Uyển nghe được âm thanh, nhưng vẫn không đi qua. Anh dừng công việc đang làm, hai tay chống trên kệ bếp, vẻ mặt nặng nề.

Trợ lý nhỏ lấy thuốc ra hút, hết điếu này đến điếu khác.

“Lần này thì hay rồi,” Giọng nói thường mang ngữ điệu máy móc của nó có thêm một ít tang thương: “Theo cậu thì chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nửa đêm hôm qua, Ôn Uyển chợt tỉnh giấc, phát hiện Tống Nhuệ không biết từ lúc nào đã chui vào trong chăn của anh, hơn nữa, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh.

Trợ lý nhỏ có thể làm chứng. Không sai, Ôn Uyển lúc đó nhẹ giọng chậm rãi dỗ rất lâu, Tống Nhuệ ngay lập tức ngủ càng ngon.

Được lắm. Nó bị chọc cho tức xì khói luôn.

Ôn Uyển im lặng một hồi, nói: “Chuyện này không đến mức hỏng bét như cậu nói. Tối hôm qua hắn phát bệnh, có lẽ chỉ là do chúng ta suy nghĩ nhiều.” Cuối cùng anh kết luận: “Cậu đừng trách Tống Nhuệ mãi thế. Tất cả là do tôi không tốt…”

“Nói đúng đấy.”

Trợ lý nhỏ hung hăng dẫm tắt tàn thuốc: “Tôi rốt cuộc đã nhìn ra, nguồn gốc của tất cả vấn đề chính là vì cậu cứ mãi coi hắn như một thằng nhóc.”

“Từ giờ trở đi, yêu cầu cậu bỏ nhận định của mình đi, chỉ nên đơn giản xem hắn như một nam thanh niên đầy đủ công năng, phát triển bình thường. Dù thế nào cũng phải chú ý để hành xử sao cho đúng mực, giữ một khoảng cách thích hợp với hắn.” Trợ lý nhỏ hung dữ: “Chuyện như vậy sau này không được phép phát sinh thêm lần nào nữa!”

Ôn Uyển cũng chẳng có biện pháp nào hết, đành tin rằng lời nó nói cũng có lý.

“Tôi biết rồi.”

Anh mở vung cái nồi đất nhỏ đang đặt trên bếp lửa, kiểm tra canh gà vàng óng đậm đà của mình, còn cân nhắc xem có nên tráng thêm một đĩa trứng nữa.

Bên ngoài bỗng có tiếng Tống Nhuệ rời giường. Ôn Uyển hít sâu một hơi.

Vài giây sau, quả nhiên Tống Nhuệ mặc mỗi cái quần đùi xuất hiện ở cửa phòng bếp.

Hắn hệt như con cún lớn Ôn Uyển nuôi vậy, luôn ngửi mùi của Ôn Uyển rồi chuẩn xác tìm ra anh, nhõng nhẽo đòi sự chú ý của anh.

Ôn Uyển đưa lưng về phía hắn, đang tách múi cam. Khi Tống Nhuệ đi tới anh cũng không quay đầu lại.

Theo thói quen Tống Nhuệ định đến cọ cọ bên người anh, nhưng khi chỉ còn cách một bước nữa thì hắn bị thứ gì đó chuẩn xác chặn lại.

Mở hai con mắt nhập nhèm buồn ngủ, hắn mơ mơ màng màng thấy một cái muôi cơm sạch sẽ đang ngăn hắn đi tiếp.

“Chào buổi sáng.” Ôn Uyển nghiêm nghị nói: “Tống Nhuệ, em đi mặc quần áo vào, sau này ở nhà không được để trần như vậy mà đi đi lại lại.”

Tống Nhuệ:?

Hắn lại muốn tới gần nhưng bị muôi cơm cứng rắn cản lại.

Lần này Tống Nhuệ tỉnh ngủ hẳn. Hắn nhận ra Ôn Uyển đang rất nghiêm túc.

Nhưng nếu phải nói lý, thì quần áo Ôn Uyển đưa cho hắn đều quá nhỏ, hắn mặc vào nhìn cứ giống như thằng nhóc nghịch ngợm.

Chỉ có một bộ lớn hơn thì ngày hôm qua đã giặt rồi.

Từ nãy đến giờ Ôn Uyển đã đối diện trực tiếp một thân cơ bắp săn chắc màu lúa mạch, lúc này nhân cơ hội quay mặt đi, không nhìn thẳng vào hắn: “Bộ quần áo ngắn tay kia đã lấy vào cho em rồi, đang để trên ghế sô pha. Bây giờ đi thay ngay đi.”

Để áo T-shirt đó khô nhanh hơn, ngay cả bộ đồ ngủ hoạt hình của mình Ôn Uyển cũng chưa giặt.

Mặc dù anh thích mặc tạp dề màu hồng nhưng anh lại thích áo ngủ đáng yêu hơn.

Tuy còn mơ hồ chưa rõ vấn đề nhưng nhóc to con vẫn lảo đảo lắc người đi mặc quần áo.

Lúc này cái tay nắm chặt muôi cơm của Ôn Uyển mới lỏng ra. Anh cũng khổ sở lắm chứ.

Trợ lý nhỏ nói, anh cần phải đối xử với hắn như với một thanh niên bình thường.

Nhưng vừa nãy, anh dùng muôi cơm đè lên cơ ngực Tống Nhuệ. Cho dù không dùng sức, mấy khối cơ kia, chẹp chẹp thật rắn chắc.

Ôn Uyển: awsl~*(ah, chết mất)

(*) Awsl: chủ yếu được sử dụng để miêu tả sự phấn khích/cảm xúc quá mức về một điều gì đó như dễ thương, mát mẻ,…

Anh khổ quá đi thôi.

Tống Nhuệ đi rồi, Ôn Uyển khó khăn xoay người. Nói đi thì cũng phải nói lại, họ nghĩ như vậy thật sự không có vấn đề gì hết hả? Sao hiện tại anh bắt đầu cảm thấy có vẻ không đáng tin cho lắm.

Trợ lý nhỏ nghi ngờ: “Cậu làm sao đấy?”

Ôn Uyển thở ra một hơi, cảm thấy khá hơn một chút rồi nói: “Không có chuyện gì.”

Vấn đề hẳn là nằm ở chính mình, trợ lý nhỏ nói đúng. Chỉ cần anh tiếp tục giữ vững tâm vô tà niệm như thế là tốt thôi.

Bữa sáng được bưng lên, đặt trên bàn ăn nhỏ. Ôn Uyển cầm đũa, mở lời với người đối diện: “Sáng hôm nay không đi mua thức ăn nữa, chúng ta sẽ đi một chuyến đến trung tâm thương mại, mua cho em mấy bộ đồ.”

Tống Nhuệ không có ý kiến gì.

Sau đó hai người im lặng ăn cho xong bữa sáng.

So với thường ngày thì bữa ăn này yên tĩnh hơn nhiều lắm. Tống Nhuệ liên tục nhìn sang phía Ôn Uyển.

Ôn Uyển cúi đầu, hết sức chăm chú khuấy khuấy mì vằn thắn.

Ăn no rồi, Ôn Uyển rất tự nhiên định chuyển phần còn dư của mình sang bát của Tống Nhuệ.

Trợ lý nhỏ: “Khụ!”

Ôn Uyển nhanh chóng thu tay về.

Một tay của Tống Nhuệ còn mang nẹp cố định, không làm việc được. Ôn Uyển chờ sau khi hắn ăn xong thì bắt đầu yên lặng thu dọn bát đũa. Tống Nhuệ tự giác rời khỏi bàn ăn.

Chờ đến lúc Ôn Uyển quay đầu lại, đã thấy tên nhóc kia ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng khách, cực kỳ chu đáo bày hết thuốc mỡ của mình ra đầy cả bàn.

Từ trước đến nay Ôn Uyển chưa từng thấy hắn tích cực bôi thuốc như thế. Anh ôm bát đũa đến nửa đường thì chợt dừng lại, bảo hắn: “Tống Nhuệ, em đã lớn rồi, có thể tự bôi thuốc.” Tống Nhuệ ấm ức không chịu, đứng dậy muốn chạy theo anh. Ôn Uyển dứt khoát đi về phía nhà bếp, chẳng hề quay đầu: “Anh rửa bát xong sẽ ra kiểm tra.”

Tống Nhuệ: …

Ôn Uyển: “Nhanh lên.”

Hắn giận nhưng vẫn nghe lời ngồi lại.

Từ trước Ôn Uyển cũng đã có ý định mua cho Tống Nhuệ mấy bộ quần áo để mặc. Trước khi ra ngoài Tống Nhuệ không có gì để chuẩn bị, bản thân hắn cũng chả cần phải quan tâm. Ôn Uyển sửa soạn đơn giản một chút, sau đó dẫn theo Tống Nhuệ đi vào thành phố.

Đây là một trung tâm thương mại tập trung vào các thương hiệu được giới trẻ yêu thích, thường tổ chức nhiều hoạt động liên quan đến xu hướng của người trẻ tuổi. Ôn Uyển đã lâu không đi dạo phố, bây giờ hít vào hơi lạnh quen thuộc trong khu thương mại, có cảm giác như đã cách mấy thế hệ.

Đồng thời, một loại cảm giác hưng phấn như sắp làm việc lớn cũng tự nhiên xuất hiện.

Anh rất rất thích đi dạo phố!

Khu thương mại chiếm một diện tích khá rộng, bên trong chia thành sáu tầng lớn, chính giữa là khu vực vui chơi giải trí và thang cuốn. Đây cũng là nơi tụ tập đông người nhất.

Ôn Uyển một lòng một dạ lên kế hoạch mua sắm không hề phát hiện Tống Nhuệ ở bên cạnh cứ liên tục quay đầu lại, không biết đang nhìn cái gì.

Nơi anh muốn tới là một cửa hiệu thời trang khá nổi tiếng. Đến khu trang phục dành cho nam, hào hứng của Ôn Uyển đã lên tới đỉnh điểm. Lúc này dường như anh không còn là chính mình nữa, mà là một bậc thầy đánh giá, tỏa sáng trên sân khấu nghệ thuật của chính mình.

Còn Tống Nhuệ trở thành một con manơcanh không tí cảm xúc.

Ôn Uyển hứng thú bừng bừng, chọn chọn lựa lựa mãi không ngừng được. Ui trời, nhìn khung xương đẹp đẽ này đi, nhìn chiều cao đáng tự hào này đi, so với mô hình người mẫu dựng trong cửa hàng thì mọi thứ trên cơ thể người thanh niên này có gì khác biệt đâu?

Có nhé!! Nhất định là Tống Nhuệ của anh đẹp mắt hơn á á á á á!

Giá trị thưởng thức cực cao không phải đến từ những bộ đồ được lựa chọn tỉ mỉ, mà là cái giá quần áo hình người kia kìa. Nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy đường cong cơ bắp của vai và cánh tay thoáng hiện dưới lớp quần áo —— là một cơ thể nam tính rất hấp dẫn.

Đã là lần thứ ba ôm quần áo vào phòng thử, mãnh nam Tống Nhuệ thở dài.

Hắn còn tưởng rằng mua quần áo thì giống như bọn họ đi chợ, chọn xong là đi luôn, hắn không hề biết cái thú mua quần áo hoàn toàn có thể khiến người ta muốn dừng mà không được.

Trước khi đi vào, hắn quay lại nhìn Ôn Uyển đang cùng nhân viên bán hàng nói chuyện.

Tống Nhuệ nhíu mày. Lại xuất hiện nữa, cái cảm giác bị ai đó theo dõi. Nhưng quay đầu lại thì rõ ràng không có ai hết. Trong trung tâm thương mại có quá nhiều người, hắn không thể nhìn ra điều gì khác lạ.

Vào lúc Tống Duệ thay xong quần áo đi ra, Ôn Uyển và nhân viên bán hàng vẫn chưa nói chuyện xong. Ôn Uyển đứng xa xa dùng ánh mắt trấn an ý bảo hắn chờ chút, Tống Duệ đành phải nhàm chán đứng ở trước gương soi chờ anh.

Trong gương, ánh mắt của hắn chạm phải ánh nhìn chưa kịp thu lại của người đang giả vờ chọn quần áo ở sau lưng.

Cậu trai ăn mặc rất thời trang kia thấy hắn đã phát hiện ra cũng thoải mái nhìn lại, lúc cười rộ lên trên mặt xuất hiện hai cái lúm đồng tiền cực dễ thương.

“Này ~ ”



Ôn Uyển cuối cùng ý do vị tẫn (*) nói xong chuyện phiếm với nhân viên bán hàng về kiểu dáng mới ra của quý này.

(*)Ý do vị tẫn: vẫn chưa thỏa mãn lắm/vẫn chưa đã…

Nhân viên hướng dẫn mua sắm và Ôn Uyển hận gặp nhau quá muộn. Hai người vô cùng ăn ý nên nói chuyện mãi không tách ra được.

Anh quay đầu đi tìm Tống Nhuệ, lại thấy một cảnh làm cho anh ngây ngẩn.

Tống Nhuệ đang đứng cùng một đứa nhỏ dễ nhìn. Hai người cách nhau rất gần, một nói một nghe, một cao một thấp, nhìn qua có cảm giác quan hệ rất thân mật.

Là bạn bè sao? Trước đây Ôn Uyển chưa từng thấy người này, cũng không biết Tống Nhuệ còn có bạn như thế.

Anh vô thức muốn đi đến chỗ Tống Nhuệ, bị trợ lý nhỏ quát bảo dừng lại: “Cậu làm gì đấy, không để cho người ta có không gian xã giao của riêng mình hả?”

“Không phải, Tống Nhuệ hắn…”

Tuy nói như vậy nhưng Ôn Uyển vẫn dừng bước. Tống Nhuệ không nói được. Lúc nãy Ôn Uyển không suy nghĩ gì cả, theo thói quen định tới bên hắn để giúp đỡ.

Anh đứng đằng sau quan sát hình bóng của hai người một lúc, cũng không diễn tả được cảm giác của mình lúc này là gì.

Có lẽ đây chính là tâm trạng chua xót của phụ huynh khi nhìn thấy bóng lưng đã trưởng thành của con mình, Ôn Uyển ê ẩm nghĩ trong lòng.

Anh nên nghe theo đề nghị của trợ lý nhỏ, để lại không gian cho những người trẻ tuổi kia, không lập tức đến đó. Mãi đến khi Tống Nhuệ đưa mắt nhìn về phía anh.

Lúc này Ôn Uyển mới nhấc chân đi qua.

Cậu trai đó cũng nhìn thấy Ôn Uyển tới chỗ bọn họ.

Cậu đúng lúc dừng lại những điều khi nãy đang nói với Tống Nhuệ. Đứa nhỏ rất tự nhiên, không biết khi nãy đã nhìn ra sau bao lâu, dường như cũng biết được anh đi chung với Tống Nhuệ. Ôn Uyển chỉ thấy cậu ta nở nụ cười ngọt ngào với mình, lễ phép chào hỏi: “Con chào chú ~ ”

Ôn Uyển như thấy sét đánh giữa trời quang.

Ôn Uyển biểu tình nứt toác.

Thời gian anh hoảng hốt quá dài. Mãi đến khi Tống Nhuệ lo lắng sờ lên trán anh, anh mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. Vì sao chứ, tuổi này của anh mà đã bị gọi là chú rồi sao?

Nhưng anh năm nay mới vừa tốt nghiệp đó á á á!!!

Ôn Uyển hỏi: “Xin chào… Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Cậu trai nói chuyện cũng mang theo ý cười, vô cùng thân thiện: ” Tuổi mụ 17.”

Còn rất trẻ. Cũng khó trách người ta gọi anh là chú, anh đứng bên cạnh vừa nhìn liền biết ngay là trưởng bối của Tống Nhuệ. Còn sinh sau năm 2000… Ôn Uyển chợt nghĩ, Tống Nhuệ đang đứng cạnh anh cũng là một đứa sinh sau 2000.

Ở đây chỉ có anh là không phải mà thôi.

Ôn Uyển hỏi tiếp: “Cậu là bạn của Tống Nhuệ?”

Tuy là hỏi cậu bé đó, nhưng ánh mắt của Ôn Uyển lại chuyển hướng sang Tống Nhuệ.

Tống Nhuệ bị cái người không biết là ai này làm phiền lâu lắm rồi, hắn lắc đầu thật mạnh.

Cậu trai kia ngượng ngùng cười cười, trả lời rất thoải mái: “Ôi, thật ra thì không phải đâu. Cháu thấy cậu ấy có vẻ rất thích kiểu quần áo thoải mái liền thân hình con gấu này, rất hợp với cháu.”

Ôn Uyển nhìn thoáng qua bộ quần áo thoải mái hình con gấu trên người Tống Nhuệ: “…”

Anh bạn nhỏ, vậy người hợp gu với cậu phải là tôi mới đúng.

“Đứa nhỏ Tống Nhuệ này không thích nói chuyện lắm, cậu thông cảm nhé.” Ôn Uyển cười cười với cậu ta.

“Ừm, thật ra, cũng không tồi đâu,” cậu trai kia hơi cụp mắt xuống: “Cháu thích cậu ấy như vậy… ý cháu là, tính cách. Cháu rất thích tính cách này của cậu ấy.”

Trợ lý nhỏ cảm khái: ” Người ta còn thụ hơn cả cậu.”

Ôn Uyển: …

Anh xem như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra: Tống Nhuệ bị người ta tán tỉnh.

Phải nói thanh thiếu niên thời nay thật cởi mở, thật tự do. Chẳng qua tự do hay không là một chuyện, Ôn Uyển cũng không có ý định để cho Tống Nhuệ bị bẻ cong.

Đứa bé kia không xin được Wechat của Tống Nhuệ, lại có một ông bề trên kè kè bên cạnh, cuối cùng đành phải mất hứng rời đi.

Ôn Uyển vẫn còn đắm chìm trong tiếng “Chú” ngọt lịm kia chưa thể dứt ra nổi, tâm tình có lẽ còn phức tạp hơn cả đầu óc của mấy thiên tài. Anh xem thời gian, hiện tại cũng đã hơn mười giờ.

Ôn Uyển lắc lắc đầu, đẩy Tống Nhuệ tới trước gương lần nữa, xem xét bộ đồ trên người hắn: “Em cảm thấy cái này có được không?”

Tống Nhuệ được hết. Hắn muốn nhanh nhanh mà đi ăn cơm.

Ôn Uyển giúp hắn sửa vạt áo thẳng lại, nâng vai lên, tỉ mỉ kĩ càng. Khi anh muốn chú tâm suy xét chút, đột nhiên một tiếng “Chú” ngọt ơi là ngọt tự động vọng đi vọng lại trong đầu.

Ôn Uyển dùng sức vỗ vai Tống Nhuệ cái “bốp”: “Không đẹp, thay.”

Tống Nhuệ nghi ngờ liếc anh một cái, không hiểu tại sao anh đột nhiên lại không vui, nhưng vẫn biết điều đi thay quần áo.



Cửa hàng này chiếm một nửa tầng hai, bức tường kính dùng để quảng cáo lại được bố trí treo hết phần lớn diện tích, làm cho quần áo cùng đồ bài trí trong cửa hàng có thể được hiển lộ một cách toàn vẹn nhất trong không gian thoáng đãng, như thế thì việc thu hút khách hàng cũng hiệu quả hơn.

Lúc này, Thương Hạo đang đứng ở tầng dưới, một tay đút trong túi quần tây, ánh mắt thâm trầm nhìn cảnh Ôn Uyển đứng trước Tống Nhuệ giúp hắn chỉnh quần áo ở tầng trên. Cũng không biết đã đứng bao lâu, đến tận khi không nhìn thấy thân ảnh của hai người nữa, y mới thu hồi tầm mắt.

Y hỏi trợ lý đi theo bên cạnh: “Cậu nói, hiện tại Tống Nhuệ và anh ta đang ở với nhau?”

Đối phương đáp: “Đúng vậy.”

Nghe thế, vẻ mặt của Thương Hạo như có điều cần suy nghĩ. Đồng thời y nói với giám đốc đang đợi ở một bên: “Đã khiến ông phải chờ lâu. Chúng ta tiếp tục.”

Người đàn ông mặc âu phục đó vội vàng tiến lên khom người: “Được được, vậy Thương tổng, chúng ta đi bên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.