Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 43: Chương 43




Editor: ThưÔn Uyển ở trong phòng bếp kiểm tra thử đồ ăn trong nồi của mình có để lâu quá mà hết nóng không. Cũng may là Tống Nhuệ trở về cũng không mượt lắm, vừa mở nắp nồi ra, mùi thơm của thịt nóng hôi hổi, khiến người ta thỏa mãn đã ập vào mặt.

Mùi thơm của cơm chiều ấm áp rất nhanh đã lan tỏa ra toàn bộ phòng bếp. Ôn Uyển cũng vừa mới tỉnh ngủ không lâu, vì nghĩ đến Tống Nhuệ mà anh đã trằn trọc cả một buổi trưa, vậy nên cảm giác vè thời gian lúc này của anh có hơi mơ hồ.

Cửa sổ của thế giới từ từ hạ xuống tiến vào đêm đen. Đây chính là thời điểm ngày đêm giao nhau, đèn trong phòng bếp đã được bật lên. Có người vừa mới nấu cơm chiều, có người lại đang chờ ăn cơm.

Ôn Uyển càng cảm thấy an toàn hơn nhiều so với lúc ở một mình vào buổi chiều.

Quả nhiên một người so với hai người cùng nhau trải qua thời gian vẫn thật khác nhau. Đặc biệt là sau khi đã quen có một người để lo lắng.

Cuối cùng Ôn Uyển cũng nhận thấy dạ dày đang truyền tới cảm giác đói bụng. Quả nhiên anh đã chờ Tống Nhuệ thật lâu.

Sau khi Tống Nhuệ rửa tay xong quay lại, hai người cùng nhau ngồi xuống cạnh bàn ăn nhỏ, bắt đầu ăn cơm chiều.

Nhìn Tống Nhuệ động đũa, Ôn Uyển nhấp môi, trong ánh mắt có chút ánh sáng. Nhưng nếu như Tống Nhuệ không thích, Ôn Uyển cũng học được kiềm chế, ngồi ở một bên của bàn ăn yên lăng ăn phần của mình.

Anh không muốn làm Tống Nhuệ bối rối, vì thế anh cũng không gắp thức ăn cho hắn như bình thường, chỉ ở lúc đầu hỏi hắn một câu “Ăn ngon không?”, thời gian còn lại, trên bàn cơm chỉ còn lại tiếng chén đũa va nhẹ vào nhau.

Trái lại, cách của Tống Nhuệ trực tiếp hơn nhiều. Hắn vô cùng tập trung vùi đầu vào lùa cơm, chỉ để ý đến bát cơm của mình, tập trung đến nỗi không hề ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển bên kia một lần.

Ôn Uyển đã ăn xong trước rồi, anh ngồi cạnh bàn ăn vừa chờ Tống Nhuệ vừa nhìn hắn ăn. Lúc Tống Nhuệ sắp ăn xong, anh mới cẩn thận mở miệng: “Tống Nhuệ, đêm nay em có đi sân đấu quyền không?”

Chỉ một câu nói nhẹ ngàng đã đánh vỡ sự yên lặng. Tống Nhuệ ngừng một chút mới gật đầu.

Ôn Uyển đã chuẩn bị nói bất cứ lúc nào rằng không đi cũng không sao cả, thế mà lại nhìn thấy Tống Nhuệ gật đầu.

Bởi vì cái gật đầu này, đã khiến anh sửng sốt lúc đầu, ngay sau đó, trong cặp mắt kia lại thả ra mọt chút ánh sáng kinh hỉ. Cả người anh lập tức vui vẻ lên.

Tống Nhuệ cũng không thể hiểu được. Hắn buông chén canh đã uống hết xuống, nhìn Ôn Uyển bước đi nhẹ nhàng mà cầm mâm về lại phòng bếp, trên mặt tràn ngập vui sướng, chỉ thiếu điều ngâm nga bài hát nhỏ trong miệng.

Ôn Uyển thật sự vui vẻ. anh sung sướng cầm chén đũa ngâm vào trong bồn nước, còn mình thì chống mép bồn, nhấp môi trộm cười thầm một hồi.

Tống Nhuệ muốn đi làm với anh.

Anh vẫn nhớ chính mình phải kiềm chế, rốt cuộc bây giờ Tống Nhuệ vẫn còn đang giận anh.

Không xong rồi, có chút không thể tự kiềm chế được.

Hay là anh đi cắt ít trái cây cho Tống Nhuệ ăn sau bữa.

Ôn Uyển tất nhiên đã quên mất việc rửa chén trước mắt, cán cân trong lòng nhanh chóng nghiêng về phía Tống Nhuệ.

Anh cầm trái cây trong tủ lạnh. Đang lúc cúi đầu lột vỏ một quả vải thiều Dương Quý Phi thơm ngọt, Tống Nhuệ mới vừa giúp hắn lau xong cái bàn ăn nhỏ đã bước vào, trong tay còn cầm giẻ lau mà Ôn Uyển cho hắn.

Quả xoài vàng óng được cắt thành những khối vuông nhỏ đáng yêu xếp lên khay sứ sạch sẽ. Ôn Uyển nhanh nhẹn gọt hết phần thịt quả xoài khỏi hạt, cuối cùng để không phá hư mỹ cảm của mâm đựng trái cây, lúc Tống Nhuệ tới đưa giẻ lau, anh tiện tay đút hạt xoài cho hắn.

Tống Nhuệ thuận miệng ngậm lấy. dù hắn cũng chưa thấy rõ thứ đút cho chính là gì.

Trước đây, mỗi lần gọt thừa lại hạt xoài đều dựa vào Ôn Uyển tự mình giải quyết hết. Không còn cách nào khác, tuy rằng khó gặm, nhưng thịt quả ở mặt trên lại không thể lãng phí được. vậy nên mỗi lần ăn hạt xoài, anh đều cảm thấy bản thân như đang dùng hàm răng thô lỗ chải đầu cho quả xoài vậy.

Bây giờ thì không giống vậy nữa, có Tống Nhuệ ở đây, từ đây mâm đựng trái cây dưới tay anh đều có thể yên tâm mà tinh xảo.

Nhìn thấy trên cằm dính lên một ít thịt quả màu vàng, Ôn Uyển dùng ngón tay lau một chút.

…… Làm xong động tác này, sắc mặt Ôn Uyển bỗng nhiên thay đổi.

Hỏng rồi, vừa rồi anh làm cái gì vậy.

Bây giờ anh không nên đến quá gần Tống Nhuệ. Anh hoàn toàn quên mất, bây giờ Tống Nhuệ không thích mình chạm vào hắn.

Ánh mắt Ôn Uyển từ từ nhìn dọc theo cánh tay chưa kịp rút về, thấy được Tống Nhuệ đã tự nhiên mà dùng miệng nhận lấy hạt xoài kia.

Tống Nhuệ cũng đột nhiên ý thức lại được bản thân đang làm gì.

Vừa nãy hai người dường như đều mất trí nhớ, nhất thời quên mất còn đang ở vào thời kì lãnh đạm của mối quan hệ này, một người đút một người ăn, phối hợp ăn ý, cứ tự nhiên mà nhão nhão dính dính lên như thế.

Không khí hiện trường đông cứng lại vài giây.

…… Tình huống giống như thế này, trong lúc nhất thời đột nhiên không biết nên trách ai mới được đây.

Một lát sau, hai người giống như bị điện giật mà một người thu tay về, người kia lại quay mặt đi.

Ôn Uyển có hơi hốt hoảng, đều do lúc nãy anh vênh váo đắc ý. Trong đầu anh lại hiện lên tình hình buổi sáng Tống Nhuệ tránh đi mình ở toilet, trong lòng hối hận. anh nhìn thoáng qua bên cạnh.

Tống Nhuệ cũng đang nhìn anh. Hai người nhìn nhau một hồi. Ôn Uyển trước thu hồi tầm mắt, nhường ra vòi nước trước mặt mình: “Cậu rửa tay đi.”

Tống Nhuệ nghe lời mà rửa sạch sẽ tay.

Hắn cầm theo hạt xoài kia ra ngoài.

Để lại một mình bóng lưng Ôn Uyển sau lưng yên lặng cắt trái cây.

Cũng may chuyện sau đó vẫn khiến Ôn Uyển cảm thấy vui mừng,Tống Nhuệ vẫn cùng anh đi sân đấu quyền.

Tay Tống Nhuệ bây giờ còn chưa thể thi đấu = Đêm nay Tống Nhuệ không thi đấu = Tống Nhuệ vì cùng đi làm với anh mới đi cùng.

Bốn bỏ năm lên tương đương với hai người bọn họ đã làm hòa rồi.

Tống Nhuệ đi ở bên cạnh. Ôn Uyển ỷ vào việc hắn không nhìn mình, một đường đi đều cắn môi cười, cúi đầu cười, híp mắt cười. Khóe miệng nó tự nhếch lên cười.

Trên đường bọn họ còn gặp được A Phi mấy ngày nay không thấy.

A Phi chủ động chào hỏi, không chỉ thế, chào hỏi xong hắn đón còn chủ động sáp lại gần hai người. Ôn Uyển còn rất ngạc nhiên, cảm thấy hôm nay hắn thật nhiệt tình.

“Anh, Tống Nhuệ.”

Ôn Uyển đáp lại một tiếng. Không hiểu vì sao, anh cảm thấy thời gian ánh mắt của thằng nhóc A Phi này dừng lại trên người anh hôm nay còn dài hon so với ngày thường.

Hắn vẫn còn đang nhìn. Ôn Uyển đành phải hỏi hắn ra tiếng: “Làm sao vậy?”

Tia tử vong đến từ người bên canh Ôn Uyển đã quét qua đây. A Phi nhanh chóng rụt cổ về: “Không có việc gì không có việc gì.” Hắn vội vàng chuyển chủ đề: “Tống Nhuệ, bây giờ đi chưa?”

Ôn Uyển dừng lại bước chân.

Anh ngừng lại ở phía sau, hai người đi đằng trước quay đầu nhìn Ôn Uyển. A Phi nghi hoặc hỏi: “Anh làm sao vậy, Tống Nhuệ không nói gì với anh sao?” Nói xong chính hắn cũng phản ứng lại, Tống Nhuệ muốn nói như thế nào?

Mà Ôn Uyển không hiểu ra sao. Nói cái gì? Nói sao? Anh nhớ lại rồi, nhưng anh chỉ hỏi Tống Nhuệ có muốn tới hay không thôi, Tống Nhuệ gật đầu, chỉ có vậy thôi. Một mình Ôn Uyển vẫn chẳng hay biết gì, một hồi lâu sau anh mới mờ mịt hỏi: “…… Nói cái gì?”

Khó trách A Phi hôm nay sẽ đột nhiên xuất hiện, thì ra hắn đang ở chỗ này chờ Tống Nhuệ. Tống Nhuệ cũng chỉ đơn thuần có việc muốn tới thôi.

Không ai lừa anh cả. Chỉ là chính anh cũng không biết đang chờ mong điều gì mà thôi.

Tống Nhuệ nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt anh dần tắt xuống. rõ ràng đêm nay trước khi tới đây anh đều đang cười, nhưng nụ cười của anh giống như dừng lại ở chỗ này.

Tống Nhuệ chỉ nhìn, đột nhiên hắn trở nên bực bội.

Trong lòng như đang bị cắm một cây xương.

Chuyện là như vậy, nhưng rốt cuộc sai ở chỗ nào, hắn không muốn như vậy.

A Phi không biết gì vẫn còn đang nhiệt tình giải đáp nghi hoặc: “Chính là chuyện Nhị ca hôm nay muốn tìm Tống Nhuệ đó, vậy nên Tống Nhuệ mới phải đi cùng tôi một chuyến.”

Ôn Uyển: “À, là vậy à.” Do dự một giây, anh lại hỏi hắn: “Có thể hỏi một chút là chuyện gì được không?”

Tống Nhuệ bực bội nhưng người vẫn đến gần bên cạnh Ôn Uyển.

A Phi quý trọng sinh mệnh mà nhìn một cái Tống Nhuệ bên cạnh, thấy hắn không rảnh chú ý đến mình, vì thế hắn dùng một cách nói uyển chuyển: “Không có chuyện gì …… Anh cũng biết hắn đã lâu lắm rồi không lên đài, vậy nên Nhị ca mới kêu hắn đến hỏi vài câu.”

Ngay cả A Phi cũng đều nhận ra tình trạng của Ôn Uyển không quá giống với bình thường. Dù như vậy, tốc độ phản ứng sau đó của người anh trai này vẫn rất nhanh: “Tống Nhuệ không đi. Tôi đi theo cậu.”

Anh không thèm suy nghĩ đã đứng ra che chở trước mặt Tống Nhuệ.

Anh luôn là như vậy. Người lớn lên cũng không cường tráng, thoạt nhìn vừa lùn vừa yếu hơn Tống Nhuệ, lời nói ra cũng dịu dàng, đối đãi với người khác cũng như không hề biết nóng giận, nhưng khi gặp chuyện anh luôn xuất hiện trước tiên che chở trước mắt Tống Nhuệ giống như đang bảo vệ một đứa nhóc con.

A Phi sửng sốt, vội vàng phất tay: “Anh, không được đâu, thật sự sẽ không có chuyện gì đâu, anh không cần đi, thật đấy.”

Tống Nhuệ đã quên mất sự kiên trì không thể hiểu được của mình ra sau đầu, hắn muốn kéo tay Ôn Uyển nhưng lại bị Ôn Uyển giành trước một bước. Anh cho rằng Tống Nhuệ muốn phản đối, tay kia nâng lên ấn lên bờ vai của Tống Nhuệ.

“Em đừng đi, nghe lời,” Ôn Uyển nói, âm thanh kiên định lại dịu dàng trước sau như một: “Tay em bây giờ vẫn còn chưa khỏi, không nên đi. Để anh đi nói chuyện với hắn là được.”

Tống Nhuệ đương nhiên không đồng ý.

“Chỉ là đi nói chuyện mà thôi,” Ôn Uyển vẫn còn nhớ rõ thái độ của Tống Nhuệ đối với anh, sợ lời nói của chính mình lúc này đối Tống Nhuệ đã không còn tác dụng, ngay cả giọng nói cũng thả nhẹ, lời nói còn thiếu điều thành khẩn cầu: “Cậu đừng không nghe lời, được không?”

Cái xương kia không thể nhổ ra, cứ như vậy mà lưu lại tại trong máu thịt kia, vậy nên chỗ đó vẫn luôn khó chịu, chờ đợi cùng miệng vết thương nhiễm trùng.

Hắn vậy mà lại không có dũng khí cự tuyệt Ôn Uyển lúc này.

Hắn không bao giờ muốn nhìn thấy cảm xúc thất vọng từ cặp mắt kia. Hắn vừa không cam tâm, nhưng lại cảm thấy chắc chắn là bản thân lại làm sai.

Khẳng định là hắn làm sai, nên ánh trăng của hắn mới có thể để nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này, mới thật cẩn thận mà hỏi hắn “Được không”.

Ôn Uyển rèn sắt khi còn nóng, quay đầu nói với A Phi nói: “Cậu dẫn đường đi.”

A Phi khóc không ra nước mắt. Xong rồi, tuy rằng không hiểu sao lại thế này, nhưng là hắn sẽ bị Nhị ca đánh đúng không? Sẽ bị đánh đúng không?

……

A Phi mang theo một Ôn Uyển hàng không giống thuyết minh lên đường đi tìm Nhị ca trên đường.

Bọn họ đi vào tầng một của sòng bạc ngầm này, trong một văn phòng như chỉ có ở các nhà xưởng cũ. Ôn Uyển cũng là lần đầu tiên biết nơi này còn có một chỗ như vậy.

Cửa vừa mở ra, một mùi người thối hoắc liền ập vào trước mặt. Bên trong chỉ có một người đàn ông đeo mang theo dây xích vàng ngồi trên ghế da, đang ngậm thuốc lá đếm tiền. Cửa sổ trên bức tường phía sau lưng hắn mở rất rộng, nếu bức màn không kéo xuống, hẳn là có thể trực tiếp từ nơi này quan sát đến sân đấu phía dưới.

Ôn Uyển mới phát hiện người này còn đang nói chuyện điện thoại.

Cũng không biết trong điện thoại đang nói cái gì, sắc mặt người được gọi là lão Nhị hết sức khó coi mà chửi bậy liên tục vài câu: “…… Bảo thằng sói mắt trắng kia muốn cút thì cút nhanh lên, chỗ ông đây nhiều một phân tiền cũng không có!”

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người ngoài cửa, cắt đứt điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo.

A Phi muốn tránh ở phía sau Ôn Uyển, nhưng bị tầm mắt Nhị ca quét đến, cuối cùng vẫn là không thể không căng da đầu đi ra. Hắn cười theo: “Nhị ca, em đưa cậu ta tới rồi.”

Lão Nhị không mở miệng, ánh mắt áp bách vẫn luôn nhìn chăm chú vào người anh một hồi, nhìn đến mức A Phi đều đổ mồ hôi, mới chậm rãi chuyển tới gương mặt Ôn Uyển.

“Nói đi, muốn làm gì?” Tiền hắn cũng không đếm, ngả người lên chỗ tựa lưng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Ôn Uyển: “Hay là cũng giống con sói mắt trắng kia, lòng tham không đáy, muốn tới chỗ tao chia một li canh của Tống Nhuệ?”

Ôn Uyển suy nghĩ, cho rằng “Sói mắt trắng” có thể là vị lúc nãy trong điện thoại. Vận may của anh không tốt, vừa vặn tới sai lúc “Nhị ca” đang nổi nóng.

Lão Nhị lại một lần nữa châm điếu thuốc.

“Tao cũng không sợ nói thật cho mày biết, em trai à, mày cho rằng Tống Nhuệ ở chỗ tao chỉ là cây rụng tiền thôi sao? Tao cũng không thiếu đến mức kiếm tiền từ nó.”

“Hắn giúp ta thắng trận trấn lâu như vậy, vậy mà chỉ mấy ngày không ở thôi, vừa rồi mày cũng nghe thấy rồi đấy, một lũ ngốc, đám con bê phía dưới đều có lá gan tạo phản. Một người hai người đều coi ông đây thành kẻ phá của, mày muốn cướp người……”

Câu nói kế tiếp của lão bị một chuỗi tiếng đập cửa bang bang thô bạo trực tiếp đánh gãy.

Lão Nhị “chậc” một tiếng. Lời còn chưa dứt, vài người trong phòng còn chưa kịp phản ứng lại, cánh cửa gỗ cũ xưa kia bị trực tiếp đá văng ra.

Bên ngoài đứng một đám người.

Nếu là một đám người thì vẫn còn may, nhưng đây lại là một đám người hoặc ở trần hoặc mang theo tiểu đệ, liếc mắt một cái đã biết chọc phải chuyện lớn.

Lão Nhị đứng vọt lên. Không khí giữa hai bên đều giương cung bạt kiếm, chẳng qua bên phía bọn họ chỉ có ba người đáng thương, mà phía đối diện là một đám người mà thôi.

Ôn Uyển buông tiếng thở dài, cũng không biết người vô tội là mình tại sao lại gặp phải việc này.

Từ sau khi đi vào phòng, anh vốn dĩ muốn lễ phép chờ lão Nhị phát tiết xong, bản thân còn chưa kịp nói một lời, toàn bộ quá trình đều rất bị động. Nhưng nhìn tình hình hiện tại chắc không thể tránh khỏi một trận ác chiến.

Ôn Uyển quay đầu, hỏi A Phi hai chân đang phát run bên cạnh: “Cậu lên không?”

Nước mắt của A Phi suýt chút nữa đã không biết cố gắng mà rơi xuống: “Anh à ……”

Hiện tại là thời điểm hai bên đánh nhau mở màn chửi bới theo tiền lệ. Ôn Uyển vừa xắn tay áo, vừa thở dài lần nữa, buồn rầu lại phải làm dơ quần áo. Hắn còn có tâm trạng an ủi A Phi: “Không có việc gì. Không lên cũng không sao cả.”

Trong lòng anh thật ra cũng không nắm chắc. Nhưng lăn lộn ở chỗ này lâu như vậy, Ôn Uyển đã có thể thích ứng với quy tắc ở nơi này.

Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng khiến người ta an tâm như cũ: “Tôi đây lên vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.