CHƯƠNG 28: RỜI KHỎI SƯ MÔN
Kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân đã gãy, tâm tình đại loạn, Ngọc Anh chân nhân thả kiếm lao ra hắn hầu như không có bất kỳ phản kháng gì, thẫn thờ mà đứng ở nơi đó. Kiếm của Dịch Hi Thần đột nhiên bay ra, đón lấy vạn đạo kim quang kia, gần như trong nháy mắt liền bị kim quang nuốt chửng. Nhưng y che ở trước người Trưởng Tôn Tử Quân, một bước cũng không nhường!
Trưởng Tôn Tử Quân rốt cuộc có phản ứng. Hắn quấn lấy Dịch Hi Thần phi thân lui nhanh. Chỉ thấy kim quang rơi xuống đất, tạo thành một toà thiết lao dùng kiếm tạo ra, bất kỳ ai bị nhốt ở bên trong nếu như mưu toan phản kháng liền bị kiếm khí phản phệ!
Trưởng Tôn Tử Quân giương mắt nhìn về phía Ngọc Anh chân nhân. Trong mắt của hắn tựa như cũng đốt hừng hực liệt hỏa, gằn từng chữ một: “Đạo thiên hỏa này, không phải là tự tay ta dẫn!”
Sau Ngọc Anh chân nhân cùng các trưởng lão, cũng có mấy chục đệ tử thấy tình huống khác thường chạy tới, khí tức túc sát (túc sát: điêu linh, hàn khí bức người) Trưởng Tôn Tử Quân thả ra, lại khiến hơn một nửa số người run rẩy.
“Không phải ngươi? Trên dưới Thiên Kiếm môn, trong vòng vạn dặm quanh đây, trừ ngươi ra, còn có ai biết triệu động thiên hỏa?!” Ngọc Anh chân nhân trợn mắt nhìn, trăm đạo kiếm ảnh treo ở quanh người ông, chuẩn bị phát động tấn công về phía Trưởng Tôn Tử Quân bất cứ lúc nào. “Dịch Hi Thần! Ngươi mau chóng lui lại!”
“Không phải hắn!” Dịch Hi Thần run rẩy kịch liệt, “Đạo thiên hỏa này, không phải hắn triệu! Hung thủ là một người khác!”
Kiếm khí của Ngọc Anh chân nhân càng tăng lên: “Ngươi muốn bao che cho nghịch đồ này sao? !”
Tại Thiên Kiếm môn, tàn sát đồng môn, sẽ bị trục xuất sư môn nhưng khi sư diệt tổ, thì lại tru diệt tại chỗ!
“Ta dùng tính mạng đảm bảo, không phải hắn!” Dịch Hi Thần cố nén ngụm huyết dâng tới cổ họng, “Nếu như trong vạn dặm này, chỉ có một mình hắn có thể triệu động thiên hỏa, lẽ nào trong lục giới, cũng chỉ có một mình hắn biết sao? !”
“Nếu có đại năng ngoại giới xông vào, trên dưới Thiên Kiếm môn ta sao lại hoàn toàn không phát hiện?” Lâm Chân nói, “Dịch Hi Thần, ngươi ngụy biện cũng nên có mức độ!”
Ngọc Anh chân nhân không hề phân trần, lạnh lùng nói, “Mọi người nghe lệnh, bắt Trưởng Tôn Tử Quân!”
Keng!
Vô số bảo kiếm cùng nhau ra khỏi vỏ, tiếng kim loại chấn động vang khắp cả đỉnh núi! Đây là lệnh triệu tập chưởng môn phát ra, toàn môn trên dưới, không ai dám không theo!
Kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân đã gãy, sắc mặt hắn trắng bệch, tâm tình biến đổi lớn, khí tức bất ổn, gần như hoàn toàn không có tâm phản kháng.
Giải thích ư? Ngọc Anh chân nhân bảo thủ không thể nghe lọt được bắt lấy hung thủ? Bây giờ bọn họ mới là kẻ đại nghịch bị truy bắt báo thù? Hung thủ đến tột cùng ở nơi nào…
Ánh mắt Trưởng Tôn Tử Quân nhìn về phía Dược Bất Độc ngã trên mặt đất. Thiên hỏa dần dần thấm xuống lòng đất, ánh lửa trên người Dược Bất Độc càng ngày càng nhạt, mà trên người ông, từ lâu đã không còn nửa phần sinh cơ.
Hắn muốn đi tới, ôm lấy Dược Bất Độc, nhẹ giọng gọi ông tỉnh lại. Sư phụ, sư phụ người là đang đùa giỡn với đệ tử sao? Sư phụ người mau tỉnh lại…
Kiếm của Dịch Hi Thần cũng đang run, nhưng y kiên cường chống đỡ che ở trước mặt Trưởng Tôn Tử Quân. Y thấp giọng nói: “Tử Quân, chúng ta rời khỏi nơi này, đến Hư Vô giới.”
Phản ứng của Trưởng Tôn Tử Quân trở nên rất chậm chạp, thế nhưng rốt cuộc hắn xoay đầu lại nhìn về phía Dịch Hi Thần.
Vạn đường kiếm quang tấn công về phía bọn họ, Trưởng Tôn Tử Quân dùng linh lực hình thành lá chắn, bao lấy hắn cùng Dịch Hi Thần.
“Dịch Hi Thần, trở về!” Ngọc Anh chân nhân vẫn chỉ nhằm vào Trưởng Tôn Tử Quân, nỗ lực gọi Dịch Hi Thần về, “Ngươi đừng u mê không tỉnh nữa!”
Đối với lời nói của ông ta hai người đều ngoảnh mặt làm ngơ, Trưởng Tôn Tử Quân lẩm bẩm nói: “Đi Hư Vô giới?”
“Đúng, rời khỏi nơi này trước rồi ta lại giải thích với ngươi.”
“Được.”
Vạn đường kiếm khí trong nháy mắt bị đánh văng ra, Trưởng Tôn Tử Quân ôm Dịch Hi Thần, hai người nhảy lên kiếm của Dịch Hi Thần, bay đi.
Ngọc Anh chân nhân cùng các trưởng lão lập tức ngăn cản đường đi của bọn họ. Truyền lệnh bài bên hông các đệ tử đều nổi lên hồng quang, đây là trừ ma lệnh chưởng môn phát ra, đệ tử toàn sơn môn phải bày thiên la địa võng ở trên núi, tuyệt đối không cho kẻ vạn ác chạy thoát!
Dù Cừu Kiếm có lòng ái tài hơn nữa, thì đối mặt một ác đồ có tội thí sư, cũng không thể nương tay nữa. Dùng Ngọc Anh chân nhân làm trung tâm, trưởng lão tam đại kiếm các phụ trận, vô số đệ tử áp trận, một cái vạn kiếm trận cực lớn đang nhanh chóng thành hình.
Kiếm khí bốn phương tám hướng bao xung quanh hai người, Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, quay đầu nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, sắc mặt cũng trắng bệch. Kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân đã gãy, kiếm khí của hắn khó có thể phát huy, sức chiến đấu tự nhiên suy yếu không ít. Thiên Kiếm môn ngàn năm tinh hoa, thực lực siêu phàm, đừng nói tiểu đệ tử như hai người bọn họ, dù là tông chủ một phương ở đây, cũng chưa chắc có thể bình yên thoát thân từ trong vạn kiếm trận!
Trốn không thoát. Dịch Hi Thần cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng mà chỉ thấy chân trời hồng quang tái hiện, mấy đạo thiên hỏa hạ xuống! Các đệ tử sắp xếp tại vị trí cấp tốc trốn chạy, trận pháp nháy mắt liền rối loạn!
Cừu Kiếm cả kinh nói: “Trưởng Tôn Tử Quân, ngươi điên rồi sao? !” Trong lòng ông đến tột cùng còn tích trữ chút hoài nghi đối với chuyện Trưởng Tôn Tử Quân sát hại Dược Bất Độc, vậy mà giờ phút này Trưởng Tôn Tử Quân lại là thật sự muốn giết hại đồng môn!
Mấy đạo thiên hỏa này, chính là Trưởng Tôn Tử Quân triệu tới. Vẻ mặt hắn lạnh lùng: “Các ngươi đã nhận định ta đại nghịch bất đạo, vu tội thí sư. Nếu không thả chúng ta rời đi, ta liền đại khai sát giới thôi!”
Hai bên đối chọi gay gắt, Ngọc Anh chân nhân lửa giận ngập trời, lại thật sự không dám manh động nữa. Thông thiên thuật này thật sự đáng sợ, nếu như Trưởng Tôn Tử Quân thật sự phát điên, mặc dù hắn không thể thoát thân từ trong vạn kiếm trận, nhưng muốn thiêu chết mấy người chôn cùng hắn cũng không phải việc khó. Ngọc Anh chân nhân có bảo thủ hơn nữa, thì rốt cuộc vẫn là môn chủ một môn phái, không thể dễ dàng dùng tính mạng đệ tử đi đánh cược.
Ngọc Anh chân nhân cũng không thu kiếm, cắn răng nói: “Được, hôm nay ta có thể tạm thời thả ngươi đi. Từ nay về sau, ngươi không còn là người của Thiên Kiếm môn ta nữa. Nhưng mà ngươi phạm vào tội lớn ngập trời, chắc chắn phải để cho thế nhân biết được!”
Trưởng Tôn Tử Quân lười lãng phí miệng lưỡi với ông ta, đang muốn rời đi, lại nghe Ngọc Anh chân nhân nói: “Ngươi đi, Dịch Hi Thần ở lại!”
Dưới tình huống bi thương như vậu, Dịch Hi Thần cũng gần như muốn bật cười. Y có tài ăn nói tốt như vậy, nhưng giờ khắc này cũng lười nhiều lời, chỉ nói: “Không biết ta có tài cán gì nhận ưu ái của chưởng môn, nhưng mà ta và Tử Quân cùng tiến cùng lui.”
Đối với quyết định của y Ngọc Anh chân nhân cảm thấy khó mà tin nổi: “Cho dù ta thu ngươi làm đồ đệ sao?”
“Ta không quan tâm.”
“Ta có thể giúp ngươi giải phong ấn trên người ngươi!”
“Chúng ta cũng có thể giải.”
“Ngươi…” Ngọc Anh chân nhân vừa kinh ngạc vừa thất vọng, “Ngươi tình nguyện cùng với kẻ tội ác tày trời này sao? Nếu ngươi rời khỏi Thiên Kiếm sơn, từ nay về sau liền mang trên lưng tội phản bội sư môn!”
Dịch Hi Thần chưa từng không muốn nói chuyện như vậy, huống chi lặp lại những lời quanh quẩn vô nghĩa. Y trực tiếp khởi động kiếm của mình, mang theo Trưởng Tôn Tử Quân cùng bay ra ngoài trận.
Ngọc Anh chân nhân do do dự dự muốn ngăn cản, mấy trưởng lão khác đều đã thu kiếm —— việc này dù sao cũng quỷ dị, ai cũng không muốn bồi thêm tính mạng của mình và các đệ tử.
Hai người thuận lợi thoát ra khỏi vạn kiếm trận, một đường ngự kiếm bay ra ngoài núi, nhưng mà chưa rời khỏi Thiên Kiếm sơn, đã bị hai người ngăn cản, lại là Lục Tử Hào cùng Tiêu Khôi.
Vừa rồi cũng không phải là các đệ tử đều chạy tới dược lư, sau khi nhận được trừ ma lệnh của chưởng môn, những đệ tử còn lại cấp tốc trú đóng ở bốn phía sơn môn, phòng ngừa ma nhân bỏ chạy, mà nơi này, chính là Lục Tử Hào cùng Tiêu Khôi trông coi.
Bốn người đối diện chốc lát, mỗi người đều lúng túng. Triệu động thiên hỏa chính là thông thiên thuật, há lại là tùy ý liền có thể triệu đến? Linh lực của Trưởng Tôn Tử Quân đã sớm tiêu hao hơn nửa, huống hồ tâm tình hắn đại loạn, liền gãy kiếm, lúc này thực sự không cớ sức để đồng môn tương tàn với bọn họ nữa.
Dịch Hi Thần nói: “Thả chúng ta đi.”
Lục Tử Hào khiếp sợ nhìn hai người họ: “Đến tột cùng các ngươi làm cái gì? Sao…”
Dịch Hi Thần lắc đầu một cái, lúc này vội vã thoát thân, sự tình lại quá mức phức tạp, không có cách nào tỏ rõ, y chỉ nói: “Chúng ta không có làm ác. Lục sư huynh, Tiêu sư huynh, nếu như các ngươi cố ý ngăn cản, chúng ta cũng chỉ có thể xông lên.”
Trong lòng Lục Tử Hào biết bọn họ sốt ruột rời đi, nếu như kéo dài nữa, phía sau chỉ có truy binh. Hắn cắn răng một cái, lại chủ động nhường ra một con đường: “Ta tin các ngươi.”
Ba người đồng thời nhìn về phía Tiêu Khôi, Tiêu Khôi sững sờ một chút, càng thêm luống cuống. Lục Tử Hào nói: “Tiêu sư đệ, việc này do ta dốc sức gánh vác, chắc chắn sẽ không liên lụy đến ngươi.”
Tiêu Khôi ặc một tiếng, vẫn là đầu óc mơ hồ.
Dịch Hi Thần lười để ý đến gã nữa, trực tiếp ngự kiếm bay ra. Tiêu Khôi vẫn sững sờ tại chỗ cũ, cũng không có đuổi theo.
Hai người rốt cuộc thành công rời khỏi Thiên Kiếm sơn. Dịch Hi Thần liều mạng thúc kiếm, tăng nhanh tốc độ ngự kiếm, chỉ muốn cách càng xa càng tốt. Cũng không biết bay bao lâu, kiếm của y đột nhiên mất khống chế rơi xuống phía dưới!
Trưởng Tôn Tử Quân vội vận công nâng đỡ y, cuối cùng hai người cũng coi như bình bình ổn ổn rơi xuống đất.
Bọn họ rơi xuống một chỗ trống trải bên trong sơn cốc, bốn phía cỏ dại rậm rạp, ngược lại cũng u tĩnh. Nơi đây đã cách xa Thiên Kiếm sơn, hẳn là sẽ không có thêm người đuổi theo. Dịch Hi Thần đã đến cực hạn, vô lực bay tiếp. Bọn họ đến một gốc cây lớn ngồi xuống một bên, đều là thần sắc mờ mịt bi ai.
“Đến Hư Vô giới…” Dịch Hi Thần nói, “Ta nghe nói Hư Vô tiên tông biết triệu động thiên hỏa.”
Lúc trước phụ mẫu Dịch Hi Thần chính là bị thiên hỏa thiêu chết, qua nhiều năm như vậy, ngay cả kẻ thù giết phụ mẫu mình y cũng không biết là ai. Y từng nghe qua, thuật triệu động thiên hỏa vô cùng bí ẩn, trong lục giới không quá mười người biết dùng thuật này. Nhưng mà lời ấy chỉ là mọi người dùng để hình dung thiên hỏa khó điều động, cũng không phải thật sự có mười người biết dùng, hơn nữa đến tột cùng là người nào có thể sử dụng, y lại không biết rõ. Tục truyền thuật này là do Hỏa Vân lão tổ sáng chế từ hai ngàn năm trước, sau đó truyền đạo mấy người. Mà Hư Vô tông chủ, chính là đồ đệ của Hỏa Vân lão tổ, nghe đâu cũng là một trong số những người biết thuật triệu động thiên hỏa.
Nhưng mà Hư Vô giới há lại dễ đi như vậy? Ngự kiếm thì không cách nào bay tới Hư Vô giới, xung quanh Hư Vô giới có một biển Hư Vô, có linh khí siêu mạnh làm bình phong, bình thường căn bản là không có cách thông qua.
Cũng may cứ mười năm Hư Vô tông chủ lại thu đồ đệ một lần, đến lúc đó ông ấy sẽ triệt tiêu bình phong mở biển Hư Vô ra một lần, người có chí cầu đạo xuyên qua biển Hư Vô, chỉ cần thông qua thí luyện của Hư Vô tông chủ, liền có thể bái sư học hỏi. Dịch Hi Thần không có tâm tư bái sư, y chỉ muốn nhìn thấy Hư Vô tông chủ, hỏi ông một câu, thế gian này đến tột cùng còn có ai biết thiên hỏa thuật, lại có ai mười năm trước xuất hiện ở nhà y, hiện tại lại tới Thiên Kiếm sơn. Bí thuật thông thiên khó học này, người biết cực ít, tìm ra hung thủ cũng sẽ không quá khó.
Mà lần tiếp theo biển Hư Vô mở ra, chính là tại mấy tháng sau. Vốn dĩ Dịch Hi Thần tự nhận tu vi thấp kém, khó có thể đến Hư Vô giới, dự định tu luyện thêm mười năm rồi lại đi. Nhưng hôm nay đã đến mức độ này, y không thể chờ nữa.
“Trước tiên để ngươi tìm một thanh kiếm một lần nữa, sau đó chúng ta sẽ lên đường đi Hư Vô giới.”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Phong ấn trên người ngươi…”
“Trước tiên mặc kệ, những thiên tài địa bảo kia trong lúc nhất thời khó có thể tìm đủ, mà Hư Vô hải mười năm mới mở ra một lần, bỏ lỡ liền phải đợi thêm mười năm.”
Trưởng Tôn Tử Quân không lên tiếng nữa, đây cũng là hắn chấp nhận an bài của Dịch Hi Thần.
Ra kế hoạch xong, hai người xoay lưng mà ngồi, đều là thần sắc trống rỗng, không biết làm sao. Bọn họ đến cùng vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, đột nhiên trải qua biến cố lớn này, làm sao có thể nhanh chóng tìm ra phương pháp giải quyết chứ?
Vì vậy cũng chỉ có thể mờ mịt ngẩn người, mãi đến khi tâm tình tự nhiên bình phục, rồi lại đi đối mặt với hết thảy.
Trưởng Tôn Tử Quân liền nghĩ đến thế giới trong trí nhớ của mình. Tuy rằng nơi đó cho hắn hết thảy những thứ hắn muốn một cách dễ như trở bàn tay, lại hoang đường, vô vị, buồn cười, từ khi hắn thoát khỏi thế giới kia, liền không muốn tiếp tục trở lại nữa, hắn càng yêu thích thế giới sinh động này. Nhưng bây giờ, hắn lại bắt đầu tưởng niệm nơi đó. Ít nhất nơi đó, sư phụ vẫn còn.
Đột nhiên, Dịch Hi Thần cảm thấy trong túi có đồ vật giật giật, y mở túi ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, sững sờ —— lò luyện đan nhỏ mà Dược Bất Độc làm cho bọn họ, y tiện tay mang theo bên người.
“Đám nhãi con! Uống! Thuốc! Nào!” Âm thanh trung khí mười phần của Dược Bất Độc vang vọng trong khoảng không u cốc. Một tiếng còn chưa tính, lại có thêm mấy tiếng vang nữa.
Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân nhìn lò luyện đan phun ra hai viên thuốc, ngẩn ngơ hồi lâu, rốt cuộc vươn tay, mỗi người nhặt một viên thuốc yên lặng nhét vào trong miệng.
Mùi vị thuốc kia trước sau như một, vừa đắng vừa chát, đắng đến mức khiến tóc nguời ta xoăn tít, chát đến mức khiến ruột gan thắt lại.
Đắng khiến bọn họ rơi cả nước mắt.
Đợi tâm tình hai người hơi hơi bình phục, liền ra khỏi sơn cốc, đi về phía tiểu trấn tu chân Hà Lâm trấn ở phụ cận.
Thiên hạ này có không ít nơi đều có tiểu trấn tu chân, giống như môn phái, vị trí của tiểu trấn tu chân thường là bảo địa phong thủy linh khí tụ tập, mà nơi môn phái thành lập thì thường là cần dựa vào địa hình dễ thủ khó công, để tránh bị kẻ địch xâm lấn nếu như địa thế trống trải bằng phẳng, thì thời gian lâu sẽ tự thành một tiểu trấn tu chân, bất cứ người nào cũng có thể đến, bất cứ người nào cũng có thể đi.
Khác với môn phái, tiểu trấn tu chân càng thêm náo nhiệt. Nơi này ngư long hỗn tạp, phần nhiều là tán tu, cũng có đệ tử của đại môn phái đi ra ngoài rèn luyện, thậm chí yêu tu, quỷ tu cũng sẽ xuất hiện ở nơi này, chuyện đánh nhau ẩu đả đương nhiên cũng không thiếu. Trong tiểu trấn có chợ lớn đạo phường, các tu sĩ tự do buôn bán, trao đổi tiên tài cùng đan dược cần thiết, đồ vật cũng đầy đủ hơn nhiều so với chợ dưới chân núi Thiên Kiếm môn.
Lúc Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân đến Hà Lâm trấn, sắc trời đã muộn lắm rồi. Bọn họ mua hai bộ quần áo tán tu trước, liền tìm lữ quán nghỉ ngơi, đợi ngày mai lại chọn lựa một thanh kiếm tốt cho Trưởng Tôn Tử Quân.
Vào phòng, hai người liền đem quần áo đệ tử Thiên Kiếm môn trên người thay ra. Mặc dù dưới sự uy hiếp của thiên hỏa, Ngọc Anh chân nhân tạm thời để bọn họ chạy thoát, nhưng đã xảy ra việc như vậy, Ngọc Anh chân nhân tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha bọn họ, chắc chắn chẳng mấy ngày nữa ác danh của bọn họ liền truyền khắp tu chân giới.
Tuy rằng phần lớn các tu sĩ chỉ chú ý lo cho thân mình, rất ít khi nhúng tay quản chuyện của người khác. Nhưng đối với ma tu và người phạm tội ác tày trời, thì lại là toàn bộ tu chân giới đều cùng nhau thảo phạt, bởi vậy trước khi bọn họ tìm thấy hung thủ báo thù cho Dược Bất Độc, sợ là cũng chỉ có thể mai danh ẩn tích.
Trưởng Tôn Tử Quân niệm một hỏa quyết, đầu ngón tay của hắn liền bốc lên một ánh lửa. Hắn đưa bàn tay về phía hai bộ quần áo đệ tử vừa cởi ra kia, muốn đốt chúng, lại do dự mà từ đầu đến cuối không có ra tay.
Đối với môn phái Thiên Kiếm môn này, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đều không có quá nhiều lưu luyến. Nhưng mà dù sao bọn họ cũng ở nơi đó tu luyện mười mấy năm, người ở đó, chuyện ở đó…
Dịch Hi Thần thấy Trưởng Tôn Tử Quân chần chừ, nhân tiện nói: “Vẫn là cất đi.”
Trưởng Tôn Tử Quân tắt lửa trong tay, đem quần áo đệ tử cất đi ổn thoả.
Dịch Hi Thần ngồi ở bên bàn, đem túi càn khôn của hai người bọn họ bỏ lên bàn, bắt đầu kiểm kê tài chính của bọn họ. Lần này rời núi vô cùng vội vàng, không có cơ hội đem tất cả đồ vật đều thu thập hết, rất nhiều thứ đều để lại Thiên Kiếm sơn không thể mang ra, cũng may là Dịch Hi Thần vẫn luôn cất linh thạch bên người.
Mở túi càn khôn ra, Dịch Hi Thần đem đồ vật bên trong đổ ra trên bàn, chỉ nghe bộp một tiếng, trong túi rơi ra một quả trứng màu xám tro vừa lớn vừa tròn, khiến hai người giật nảy mình.
“Ồ!” Dịch Hi Thần giật mình nói, “Cái thứ này… Cái thứ này sao lại ở trong túi càn khôn của ta!”
Quả trứng xám tro bự bự này, chính là quả trứng ngày đó Dịch Hi Thần nhìn thấy trong bụi cỏ. Ngày đó y đuổi quả trứng chạy đi, cũng chưa từng gặp lại, tuyệt đối chưa từng làm cái việc tiện tay bỏ vào trong túi như vậy nha!
Trưởng Tôn Tử Quân nhích sang liếc mắt nhìn một cái, cau mày, bộ dạng vô cùng không thích: “Phì Tức?”
“Phì Tức?” Dịch Hi Thần kinh ngạc nói, “Ngươi nhận ra nó à?”
Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu. Kỳ thực cái tên Phì Tức này vẫn là do Dịch Hi Thần ở trong trí nhớ của hắn đặt, quả trứng này sau khi ấp ra là một con sơn tước màu xám tro tròn vo lông xù, tiếng kêu chít chít líu lo, bởi vậy được gọi thế. (Phì là béo, còn tức là từ tượng thanh, đọc giống tiếng kêu chi chi chít chít)
Dịch Hi Thần chọt chọt quả trứng này. Xem từ kinh nghiệm lần trước, thì linh thú trong quả thú cũng đã có tu vi nhất định, chỉ không biết tại sao còn không chịu phá xác mà ra.
“Này, tỉnh lại đi!” Dịch Hi Thần chọt quả trứng lăn qua lăn lại trên bàn, nhưng mà chính nó lại không nhúc nhích.
Dịch Hi Thần không khỏi thấy kỳ quái. Lần trước nó còn nhảy nhót tưng bừng, lúc này tại sao lại thành một quả trứng bình thường rồi?
“Ngươi tiến vào túi càn khôn của ta hồi nào? Không ra khỏi vỏ nữa thì ta liền đem vỏ của ngươi đập vỡ đó!”
Đối mặt với uy hiếp của Dịch Hi Thần, quả trứng này vẫn không nhúc nhích như cũ, giống như căn bản còn không thành thục đến mức có linh thức.
Đương nhiên Dịch Hi Thần sẽ không thật sự đập nát quả trứng này. Nếu như linh thú còn chưa đủ thành thục đã bị người ta phá xác, rất dễ dàng yếu ớt chết non. Y cùng Phì Tức lại không có thù hận, không đến nỗi xuống tay ác độc như vậy.
Giờ phút này đối mặt một quả trứng đột nhiên xuất hiện, nó vừa không biết nói chuyện cũng không có phản ứng, hai người cũng không thể làm gì nó, liền tiện tay để nó qua một bên, bắt đầu tiếp tục kiểm kê tài sản.
Sau khi đếm xong, Dịch Hi Thần than thở. Tuy rằng trước đây không lâu bọn họ mới từ chỗ Huyền Thanh môn và Tiêu Khôi kiếm lời được không ít linh thạch, nhưng trước khi đến Hư Vô giới bọn họ có một đống lớn đồ vật phải mua, ngoại trừ phải mua cho Trưởng Tôn Tử Quân một thanh kiếm mới, chính Dịch Hi Thần cũng cần thiết bổ sung không ít tiên tài, tất cả pháp khí của y gần như đều để ở trên núi không có mang ra. Lấy số linh thạch mà y mang theo, giữa kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân cùng tiên tài mà y cần, phỏng chừng cũng chỉ có thể chọn một mà thôi.
Tìm hết những thứ có thể đổi ở trên người, vẫn như cũ không có thứ gì đáng tiền, Dịch Hi Thần lại một lần nữa đem ánh mắt hướng về quả trứng. Trong lòng y ngưa ngứa, đột nhiên nghĩ nếu như đem bán quả trứng này, không biết có thể đổi thêm chút tiên tài hay không. Mặc dù bề ngoài coi như xấu xí, nhưng ít nhất cũng là một linh thú trời sinh mà đúng không?
“Tử Quân, quả trứng này là tiên sủng vị trưởng lão nào nuôi vậy?”
“Hoang dã.”
“Hoang dã hả?” Dịch Hi Thần khó mà tin nổi, “Nhưng mà ta gặp nó ở trên Thiên Kiếm sơn, hơn nữa lại ở ngoài cửa Phượng Tê các của chưởng môn, linh thú hoang dã dám đẻ trứng ở cái loại địa phương đó à?”
Trưởng Tôn Tử Quân nhún vai. Ở trong ấn tượng của hắn, hắn và Dịch Hi Thần đến tuổi xuống núi rèn luyện, cũng là sau khi ra ngoài mới tìm được quả trứng chim này trong túi càn khôn, nó quả thực không thuộc về chưởng môn cùng bất kỳ một vị trưởng lão nào.
Dịch Hi Thần lập tức có tinh thần: “Nếu là vô chủ, vậy cũng quá tốt rồi! Ngươi nói xem quả trứng linh thú này có thể đổi bao nhiêu linh thạch?”
Trưởng Tôn Tử Quân vẻ mặt ghét bỏ: “Một con chim xám mập ú, ai muốn.”
Dịch Hi Thần khổ não mà nắm nắm tóc. Đều là linh thú trời sinh, dù thế nào cũng phải là cửu vĩ thiên hồ hoặc là hỏa sư mới đúng, trong này thật sự chỉ là một con chim xám bề ngoài xấu xí thôi sao? Y thật hận không thể gõ mở nó ra xem một chút.
Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn quả trứng âm u đầy tử khí này. Hắn không muốn giữ thứ này ở bên người chút nào, bán nó, cho dù chỉ có thể bán một khối linh thạch hắn cũng nguyện ý. Coi như một khối linh thạch cũng bán không được, thì ném không cũng được. Hắn nói: “Ta không nói, không ai biết bên trong chứa cái gì, liền nói là nhặt được trong ổ thiên hồ thì lại thế nào?”
“Có đạo lý!” Dịch Hi Thần vuốt cằm nói, “Thế nhưng thiên hồ không đẻ trứng, người ta trực tiếp đẻ con.”
Trưởng Tôn Tử Quân: “…”
Thiên hồ không đẻ trứng, hỏa sư không đẻ trứng, huyền lang cũng không đẻ trứng, đếm tới đếm lui, mấy linh thú đáng giá nhất đó cứ mông vừa ngồi xổm xuống đi ra tất cả đều là nhãi con, cũng chỉ có loài chim với loài rùa là có trứng để nói thôi.
“Nói nó là lôi quy? Nhưng trứng lôi quy là trong suốt, cái này vừa nhìn liền biết không phải… Lại nói, thấy thế nào, nó cũng đều chỉ có thể là một cái trứng chim thôi.” Dịch Hi Thần đau đầu nói, “Chim… Thiên hồng hạc ngược lại là đáng giá, nhưng trứng hạc trong sáng thuần trắng giống lông chim của nó thương ưng? Trứng thương ưng đen như huyền thiết…”
“A!” Dịch Hi Thần nhào vào trên bàn, “Nếu nó là cái trứng phượng hoàng thì tốt rồi, như vậy chúng ta liền phát tài!”
Trưởng Tôn Tử Quân: “Ha ha.”
Dịch Hi Thần cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, Trưởng Tôn Tử Quân cũng đã nói trong cái trứng này ấp ra là một con chim xám. Cho dù không phải, cũng sẽ không ai tin trứng phượng hoàng có thể lớn lên thành cái hình dạng xấu xí này.
Dịch Hi Thần hết đường xoay sở, một lát sau, đem quả trứng linh thú cất vào trong túi càn khôn: “Ngày mai trước hết ra chợ rao hàng thử xem, trước tiên nhìn xem có người nhận hay không. Nếu không được, lại nghĩ cách khác.”
Bóng đêm đã sâu, thiên địa ngoài phòng tựa như nhiễm màu mực. Hai người sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, liền tắt đèn lên giường nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi trong khách *** Hà Lâm trấn cũng cần tiêu tốn linh thạch, để tiết kiệm linh thạch, Dịch Hi Thần chỉ lấy một gian phòng, sau khi lên giường, hai người ngủ chung.
Trưởng Tôn Tử Quân ngủ không được, dựa vào ánh trăng hơi yếu, xuất thần nhìn người ở bên cạnh.
Hắn luôn luôn nghĩ, cái thế giới hoang đường trong đầu hắn cùng với thế giới hiện giờ hắn đang ở, cái nào là tương tự, cái nào là hư huyễn, trong này đến tột cùng lại có gì ăn khớp? Hiện giờ Dược Bất Độc chôn thân trong thiên hỏa, hắn đột nhiên mơ hồ có chút cảm giác: ở trong thế giới hư huyễn kia, hắn muốn cái gì, liền có thể dễ dàng đạt được hắn quý trọng, liền sẽ không mất đi. Đó là một thế giới buồn cười lại ôn nhu mà nơi này, xinh đẹp lại tàn nhẫn.
Trưởng Tôn Tử Quân vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Dịch Hi Thần. Hắn cảm thấy có chút khổ sở, nhẹ giọng nói: “Tại sao có một số việc chỉ có một mình ta nhớ tới?”
Dịch Hi Thần đột nhiên nắm chặt cổ tay hắn.
“Tử Quân.” Y nói, “Ta… không biết nên nói như thế nào. Nhưng ngươi không biết ngươi có bao nhiêu quan trọng đối với ta đâu.”
“Ta biết.”
Trưởng Tôn Tử Quân đưa tay vòng tới sau đầu Dịch Hi Thần, nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy y. Hắn hiểu rõ ý tứ của Dịch Hi Thần, Dịch Hi Thần không hy vọng quan hệ giữa bọn họ phát sinh thay đổi, chỉ muốn tiếp tục giống như trước. Nếu như hắn là Dịch Hi Thần, đại khái cũng không thể tiếp thu. Vậy hắn cứ dựa theo phương thức mà Dịch Hi Thần yêu thích và quen thuộc mà ở chung với y đi. Nói chung chỉ cần bọn họ vĩnh viễn cùng nhau, cho dù ngàn năm sau chỉ là ngồi dưới tàng cây đánh cờ sau đó nhìn nhau nở nụ cười, vậy cũng là đủ rồi.
Nhưng mà lần này Trưởng Tôn Tử Quân quả thực hiểu lầm ý tứ của Dịch Hi Thần, Dịch Hi Thần cũng không có nghĩ nhiều như thế. Bây giờ bên cạnh y cũng chỉ có Trưởng Tôn Tử Quân, y cũng chỉ muốn nói là, ngươi thật sự rất quan trọng. Quan trọng đến mức… mặc kệ ngươi biến thành thế nào, chúng ta đều phải cùng nhau.
Sáng sớm hôm sau, hai người liền đi ra cửa chợ Hà Lâm trấn.
. 28