Khi Nho Chín

Chương 1: Chương 1




Khương Ngọc rất thích đến cửa hàng này ăn sáng, không gian tuy nhỏ nhưng dọn dẹp lại rất sạch sẽ, hơn nữa bà chủ còn vô cùng thân thiện, mỗi lần thấy cô đến đều cười híp mắt rồi hỏi: "Vẫn ăn như cũ phải không?"

Lần nào được hỏi, Khương Ngọc cũng nở nụ cười xuất phát từ sâu trong nội tâm, gật đầu trả lời, "Vâng ạ."

Bà chủ nghe xong thì bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn nhanh nhẹn đi vào phòng bếp chuẩn bị, còn Khương Ngọc bước tới chỗ ngồi ở trong góc mà cô ưa thích.

Mỗi lần Khương Ngọc đến đây đều đã hơn chín giờ, đã qua thời gian cao điểm buổi sáng, vì vậy lúc này cửa hàng khá yên tĩnh, lại càng không cần lo đến chuyện phải giành chỗ ngồi với người khác.

Trong phòng bếp truyền ra tiếng ù ù của bếp lửa, rất nhỏ, nhưng Khương Ngọc vẫn nhạy cảm nghe được. Lúc này, hương vằn thắn nhàn nhạt tràn ngập cả cửa hàng, mùi canh thơm nức cũng len lỏi lại gần, làm con sâu thèm ăn trong dạ dày của cô thức tỉnh, quậy tung rối rít. Khương Ngọc hai tay chống cằm, khóe mắt khẽ nheo lại, đáy lòng bắt đầu dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.

Đúng, chính là loại cảm giác này, cảm giác giống như đang ở “nhà”.

Chị họ Văn Thanh luôn trêu đùa cô, nói cô có bệnh, nếu không thì làm sao cứ mỗi lần tìm được một chỗ có phần giống với “nhà” của mình trước kia liền không nhấc nổi chân, đã vậy lại còn dùng hành động cố chấp đến biến thái ở lỳ tại đó tìm một chút an ủi nhỏ nhoi cho tâm hồn.

Thật ra chính bản thân Khương Ngọc cũng biết rõ, có lẽ cô thật sự có bệnh. Loại bệnh cố chấp này của cô đã không còn thuốc nào chữa được nữa rồi.

Khi còn bé, cha mẹ của Khương Ngọc cũng kinh doanh cửa hàng phục vụ bữa sáng, trong nhà không có nhiều tiền, nhưng cả nhà sống hòa thuận vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc. Hơn nữa, tại thời điểm đó Khương Ngọc không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc, cho nên đối với “ngôi nhà” kia Khương Ngọc chỉ nhớ đến hai chữ “hạnh phúc”, tuy rằng sau này có xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . . . . .

Sau khi chuyện ngoài ý muốn ấy xảy ra, cha mẹ đã rời xa cô. Từ đó đến nay, Khương Ngọc sống một mình lẻ loi trên cõi đời này. . . . . .

"Vằn thắn đến đây."

Giọng nói lanh lảnh cắt đứt dòng hồi tưởng của Khương Ngọc, cô ngẩng đầu nhìn lên, thì ra Văn Văn – cô con gái đang học trung học của ông chủ.

Đấy xem xem, ngay cả điểm này cũng rất giống với gia đình cô, lúc ấy hình như cô cũng đúng đang tầm tuổi như Văn Văn.

Khương Ngọc cười yếu ớt, vừa lấy giấy lau sạch đũa, vừa cười hỏi: "Hôm nay em không phải đi học sao?"

“Dạ, hôm nay là ngày nhà giáo mà." Văn Văn nghiêng đầu nhìn cô, không nhịn được trêu ghẹo, "Đại tác giả như chị chả để ý đến ngày tháng gì cả, không biết có quên luôn cả sinh nhật của bạn trai nữa hay không?"

Khương Ngọc còn chưa tới kịp trả lời, tiếng quát của bà chủ đã truyền tới, "Văn Văn, con không được ăn nói như vậy đâu."

"Không sao ạ." Khương Ngọc cười nhạt, "Cháu không có bạn trai."

Văn Văn trố mắt nói: "Sao lại thế được?"

"Ý em là sao chị đã lớn tuổi thế này mà vẫn chưa có ấy hả?"

"Không không không." Văn Văn dứt khoát kéo ghế đối diện ra ngồi xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm Khương Ngọc, "Ý em là trông chị đẹp như thế, sao lại không có chứ?"

Khương Ngọc bị cô bé chọc cười, "Cám ơn, em là người đầu tiên nói vậy đấy."

Khóe miệng Văn Văn giật giật, "Chị có mấy khi ra ngoài đâu, người khác muốn nói cũng chẳng có cơ hội."

Khương Ngọc bị miệng lưỡi bén nhọn của cô gái nhỏ ngồi đối diện này chọc cho cười không ngừng, "Em thật đúng là khiến cho người ta yêu thích."

"Dĩ nhiên rồi, em là ‘mặt hàng’ best-seller của lớp đó." Cô gái nhỏ lộ ra vẻ mặt hài lòng, sau đó lại khẽ cúi người nhỏ giọng nói, "Hay là em giới thiệu đối tượng cho chị nhé, chú của bạn thân em cũng không tệ đâu, diện mạo nhìn rất giống.. ừm..., à, rất giống diễn viên đóng vai nam chính trong một bộ phim cực kỳ hot gần đây ấy ——"

"Ngay cả chú của bạn thân mà em cũng biết à?"

"Họ hàng nhà bạn ấy em đều biết, hai người chúng em tuy hai mà một."

"Ồ. Em còn cùng ba mẹ ngồi xem phim truyền hình dài tập về đề tài gia đình, thật hiếu thuận."

"Em với mẹ hay tranh luận lặt vặt vậy thôi, thật ra em yêu mẹ lắm đấy." Văn Văn cùng cô hàn huyên mấy câu mới phát hiện ra có gì đó không đúng, "Ha, khả năng nói lảng sang chuyện khác của chị giỏi thật đấy."

"Cám ơn em, em vẫn là người đầu tiên nói với chị những lời này." Khương Ngọc khẽ nhếch mày, đáy mắt ẩn giấu mấy phần giảo hoạt.

Văn Văn nhíu mày một cái, "Ai nha, em nói thật mà ——"

"Thật cái gì mà thật?" May là bà chủ đã chạy tới kịp thời, vươn tay đập mạnh vào ót Văn Văn, "Con làm phiền cô Khương không ăn nổi được cái gì kìa, mì lạnh hết rồi."

Văn Văn le lưỡi, "Con chỉ có ý tốt thôi, nghe nói yêu đương sẽ kích thích sáng tạo, cũng chưa thấy ai bảo sẽ bất lợi cho sáng tác nha."

"Lại còn mạnh miệng."

"Được rồi, được rồi." Văn Văn đứng dậy tính đi vào trong, trước khi đi còn không quên quay đầu nói với Khương Ngọc, "Em thật sự cảm thấy hai người rất xứng đôi, chị cân nhắc nhé."

"Vẫn còn nói, mau đi làm bài tập đi!"

"Con biết rồi, mẹ dài dòng quá."

Náo loạn một hồi, Khương Ngọc không những không cảm thấy phiền hà mà còn có một loại cảm giác ấm áp lạ thường. Không khí hòa thuận vui vẻ của gia đình nên là thế này phải không? Huống chi, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô trải qua chuyện này.

Tính cách của Khương Ngọc tương đối khác biệt, nên cô rất may mắn có thể tìm được một công việc không cần phải giao tiếp với quá nhiều người, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc cô có rất ít cơ hội tiếp xúc với người khác phái. Vậy nên . . . . . . cô thường xuyên được mọi người ra sức giới thiệu đối tượng.

Mà người có hứng thú với chuyện này nhất chính là bác gái nhỏ Kiều Mộng Tiệp của cô.

Kể từ sau khi cha mẹ qua đời, Khương Ngọc chạy theo đuôi bác gái nhỏ mà lớn lên. Bác gái nhỏ rất tích cực mai mối, nhưng hành động đó lại chứa đựng nhiều tình thương yêu hơn những người khác.

Do đó, chiều nay còn có một buổi xem mắt đang chờ cô đây.

----

"Mẹ chị rảnh quá mà, bà thật sự cho rằng đi xem mắt có thể tìm được một người đàn ông tốt hay sao?" Buổi trưa, chị họ Văn Thanh đến chơi, vừa vào cửa đã bắt đầu oán trách. Từ trước đến nay, đối với sở thích mai mối của Kiều Mộng Tiệp, cô vẫn luôn xì mũi coi thường.

Khương Ngọc liếc nhìn túi đồ mà Văn Thanh mang tới, hàm ý hỏi: "Vậy chị đến đây là sao?"

"Cái này không phải là ý của chị đâu nhé, chị tới nhắc nhở em thôi. Chứ mẹ chị cứ nhai đi nhai lại đến mòn lỗ tai chị luôn rồi này." Văn Thanh vứt túi đồ trong tay xuống ghế salon, khoanh hai tay lại ngồi xuống, sau đó hất cằm một cái, "Đây là “chiến bào” mẹ chị “cố ý” chọn cho em suốt ba ngày liền đấy, thử một chút đi."

Khi Khương Ngọc nghe được hai chữ "cố ý” cũng là lúc thấy được cái nhìn ranh mãnh xấu xa của Văn Thanh, tuy vậy cô vẫn nghe lời xách cái túi kia vào phòng ngủ.

Phòng khách chỉ còn lại một mình Văn Thanh, cô thuận tay cầm quyển sách nhỏ đặt trên bàn trà lên lật vài tờ, "Nhiều lúc chị cảm thấy em còn giống con ruột của mẹ hơn cả chị. Cứ phải nghe răm rắp theo mẹ chị làm gì, không thích thì cứ nói thẳng ra đi."

Một lúc sau, tiếng nói của Khương Ngọc từ trong phòng ngủ mới truyền tới, "Không phải là không thích, em cảm thấy như vậy cũng rất tốt."

Động tác lật sách của Văn Thanh ngừng lại, ánh mắt dừng ở trước cửa phòng ngủ, dường như muốn nhìn xuyên qua nó để thấy được Khương Ngọc. Cô khó tin hỏi ngược lại, "Rất tốt á? Em cũng cảm thấy đi xem mắt sẽ tìm được một ông chồng tốt hả?"

Không đợi Khương Ngọc trả lời, Văn Thanh đã ném quyển sách mới lật le re vài tờ xuống, bước nhanh về phía phòng ngủ, mở cửa ra nói: "Em không đợi người kia nữa sao?"

Khương Ngọc vốn đang lao lực gắng sức kéo khóa sau lưng lên, vừa nghe thấy những lời này liền chững lại.

Văn Thanh bày ra vẻ mặt “biết ngay mà”, bất đắc dĩ thở dài, đi tới giúp Khương Ngọc kéo nốt phần khóa còn lại, "Thôi, cũng đã mười năm rồi, em thật sự cho rằng sẽ tìm được người đó ư? Hơn nữa, nhiều năm như thế, nói không chừng người ta cũng đã kết hôn rồi."

Khóa kéo thuận lợi kéo lên, "xoẹt..." một tiếng giống như đang lướt ngang qua tim Khương Ngọc. Cô trầm mặc một thoáng, rồi quay người lại, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, "Ừm, đúng ha, em cũng đã từng nghĩ tới việc này."

"Nghĩ tới?" Văn Thanh nhìn Khương Ngọc chằm chằm, "Mẹ chị sắp xếp cho em đi xem mắt, lần nào em cũng không phản đối, ngoại trừ việc không muốn khiến bà đau lòng ra. . . . . . thì kỳ thực em cũng muốn nhân cơ hội đó để đi xem liệu người kia có phải là anh ta hay không, đúng chứ?"

Suy nghĩ bị vạch trần, Khương Ngọc không hề né tránh, sờ sờ cái mũi cười nói, "Chị thật hiểu em, Văn Thanh."

Câu này hiển nhiên không thể lấy lòng vị chị họ chuyên nói lời ác độc này được, Văn Thanh liếc mắt một cái, đối với hành vi ‘mò kim đáy biển’ của em họ, cô nói thẳng: "Tỷ lệ thành công còn chẳng tới một phần vạn!" Văn Thanh thực sự không hiểu, Khương Ngọc là một cô gái rất thông minh, tại sao cứ nghĩ đến chuyện kia lại như bị hỏng não vậy.

Khương Ngọc ngồi ở trước bàn trang điểm sửa sang lại tóc, cô nhìn chằm chằm bản thân mình ở trong gương, sau đó lên tiếng, cũng không biết là đang nói cho ai nghe, "Nhưng dù sao thì vẫn có một chút hy vọng ——"

Văn Thanh là một con người lý trí mà trong trường hợp này cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Đối với suy nghĩ kia của em họ, cô đã khuyên giải rất nhiều lần, nói hết nước hết cái mà vẫn chẳng có tác dụng. Văn Thanh trầm mặc trong chốc lát rồi đổi đề tài, "À đúng rồi, hai ngày trước chị có gặp Hàn Giang, cậu ta nói Đài truyền hình có mời em tham gia chương trình ‘Kỳ Đảo Lục’?"

"Vâng, nhưng em từ chối rồi."

Văn Thanh ngồi xuống cạnh giường, "Tại sao? Nếu em sợ mình không ứng phó được thì còn có Hàn Giang cơ mà?"

"Hàn Giang cũng rất bận rộn, em không muốn làm phiền anh ấy."

"Cậu ta là ông chủ của em, em kiếm cho cậu ta nhiều tiền như vậy, nói cậu ta dành một chút thời gian cho em cũng đâu phải là không được." Văn Thanh nói vô cùng lưu loát.

Rốt cuộc, Khương Ngọc quay đầu, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Văn Thanh một cái.

Văn Thanh không nhịn được lập tức bật cười, "Được rồi, thật ra thì chị cảm thấy đó là một cơ hội tốt." Cô còn nói, "Hàn Giang là bạn học cũ của chị, nhân phẩm hay gia thế, mọi thứ chị đều biết rõ, đáng tin hơn nhiều so với mấy đối tượng xem mắt mà mẹ chị tìm cho em. Đã vậy công việc của hai người cũng rất hợp với nhau mà, không phải sao?"

Lại tới nữa rồi. Kiều Mộng Tiệp ra sức ‘bán’ Khương Ngọc cho các thành phần trí thức tinh anh, còn Văn Thanh lại ra sức ‘đẩy mạnh tiêu thụ’ Khương Ngọc cho bạn học cũ của mình là Hàn Giang. Khương Ngọc cảm thấy cuộc sống của cô thật đúng là. . . . . . tràn ngập “máu chó”.

Cô buộc tóc gọn gàng, xoay người nghiêm túc nhìn chị họ, "Nhưng em lại cảm thấy hai người bọn chị cực kỳ thích hợp, là thanh mai trúc mã từ nhỏ, chị chưa cưới anh ấy cũng không kết hôn, sao lại không thử đến với nhau đi? Anh ấy là ông chủ của em, nếu có thể trở thành anh rể họ thì em sẽ càng dốc sức làm việc kiếm tiền cho hai người."

Văn Thanh thay đổi sắc mặt, phi chiếc gối trên giường ném vào cô, "Con bé xấu xa."

----

Hai chị em cùng nhau ăn cơm trưa, buổi chiều Văn Thanh còn có việc bận, chỉ chở cô đến nơi hẹn xem mắt rồi lái xe rời đi. Khương Ngọc đã sớm là một cô gái đi xem mắt chuyên nghiệp, cho nên Văn Thanh cũng chẳng cần dặn dò thêm gì. Với Văn Thanh mà nói, lần xem mắt này của Khương Ngọc cũng chỉ là làm cho có lệ mà thôi.

Lần này, chỗ hẹn gặp mặt là một Club tư nhân ở phía Bắc thành phố, Kiều Mộng Tiệp đã nói rõ điều kiện của đối phương cho Khương Ngọc nghe, nhưng Khương Ngọc không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ anh ta mang họ Diệp.

Nghe nói vị Diệp tiên sinh này cũng hết sức bận rộn, chỉ dành ra được một ít thời gian cùng Khương Ngọc uống trà chiều thôi. Khương Ngọc cũng không có ý kiến gì, so với quá trình ăn cơm dài lê thê thì cô thích kiểu nói chuyện tùy thời có thể kết thúc này hơn.

Khương Ngọc đoán rằng có lẽ vị Diệp tiên sinh đó cũng có suy nghĩ giống như cô, mà cũng có thể anh ta là một người xem mắt chuyên nghiệp không biết chừng.

. . . . . .

Lần đầu tiên, Khương Ngọc có nhiều suy nghĩ liên tưởng về đối tượng xem mắt đến như vậy.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung thì nhân viên phục vụ đã tiến tới hỏi cô đã có bàn đặt trước hay chưa. Khương Ngọc nói ra ba chữ "Diệp tiên sinh", nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn cô lên phòng riêng ở trên lầu hai, thái độ hết sức nhiệt tình, ngay cả trà bánh cũng đưa tới để cô dùng trong khi ngồi đợi.

Xem ra vị Diệp tiên sinh này đã sớm có chuẩn bị.

Khương Ngọc uống một hớp trà, đối với trà đạo cô không tinh thông cho lắm, nhưng vị trà khi uống vào cực kỳ tuyệt vời. Trong miệng còn dư lại hương vị ngọt ngào, khiến cho người ta sinh ra cảm giác thả lỏng thư thái. Chắc chắn đây là ý tưởng của Diệp tiên sinh, bởi vì Kiều Mộng Tiệp chẳng hiểu gì về trà. Chỉ có điều vị Diệp tiên sinh này hình như không lễ phép chút nào, đã qua thời gian hẹn mười phút rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.

Khương Ngọc nghĩ thầm trong lòng, nể tình trà ngon, cho anh ta thêm mười phút.

Cuối cùng ngay tại lúc thời hạn mười phút của cô kết thúc, cửa của phòng riêng bị đẩy ra.

Qua khóe mắt, Khương Ngọc chỉ thấy được đôi giày da cùng ống quần được là thẳng thớm của đối phương. Cô trầm mặc trong chốc lát, rồi ngẩng đầu bật thốt lên một câu, "Vị tiên sinh này, anh rất thích để cho người khác phải chờ nhỉ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.