Khi Nho Chín

Chương 3: Chương 3




"Chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Không có việc gì, không có việc gì, ghi tên anh ta vào trong danh sách phải ‘ngược’ chết là được!" Đối với chuyện thất tình không đâu này của Khương Ngọc, Văn Thanh an ủi cô như vậy đấy.

Nhưng quả thực Khương Ngọc không thể vui nổi, người mà cô tâm tâm niệm niệm tìm nhiều năm, thật thần kỳ mới gặp lại được, kết quả tình cảm thầm mến hơn mười năm của cô cứ như thế bị chặt đứt!

Cô không tin ông trời lại ác độc như vậy.

Tuy nhiên thực tế phũ phàng, Diệp Duy Trăn thật sự không có một chút tin tức nào . . . . . .

Khương Ngọc và Văn Thanh cùng nhau đi đến trung tâm thương mại, Khương Ngọc buồn bã ỉu xìu, mặc kệ Văn Thanh hỏi cái gì cô đều nói “rất tốt” .

Văn Thanh thấy vậy, nhẹ giọng nói: "Đi xem mắt vốn không được khách quan cho lắm, chỉ dựa vào bề ngoài mà xác định ấn tượng đầu tiên thôi. Anh ta không liên lạc với em chứng tỏ anh ta cảm thấy hai người không thích hợp rồi."

Văn Thanh nói xong thì đi chọn một cái áo rồi bước vào phòng thử đồ, Khương Ngọc một tay cầm túi giúp Văn Thanh, một tay cầm cốc trà sữa hậm hực cắn cắn ống hút, hận không thể dồn hết buồn bực vào cái ống hút này.

Đột nhiên di động trong túi xách rung lên, Khương Ngọc luống cuống lấy điện thoại ra, dây túi xách của Văn Thanh suýt nữa cuốn cốc trà sữa của cô rơi xuống đất. Khương Ngọc có chút bực bội nhận cuộc gọi, cũng chả thèm nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, "Có chuyện gì?"

Khương Ngọc cho rằng người gọi điện tới là Hàn Giang. Vì gần đây Hàn Giang đang ra sức thúc giục cô nộp bản thảo, nhưng cô lại không viết ra được một chữ nào. Đầu óc bị “chập mạch”, tóc cũng bị túm rơi rụng lả tả, đương nhiên giọng nói cũng không thể nào hòa nhã được.

Kết quả đầu dây bên kia yên lặng mấy giây, sau đó truyền đến một giọng nam vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Anh nói: "Tôi là Diệp Duy Trăn."

Khương Ngọc lập tức trợn tròn mắt, sững sờ giơ di động ra nhìn, trên màn hình hiện rõ ra ba chữ Diệp Duy Trăn.

Cô âm thầm ảo não, ho nhẹ nói: "Chào anh."

"Chào cô." Diệp Duy Trăn nói tiếp, "Tôi vừa đi công tác một thời gian, hôm nay mới trở về."

"À." Chiếc gương bên cạnh phản chiếu rõ ràng hình ảnh Khương Ngọc với khóe môi khẽ cong lên, cô hỏi anh, "Anh đã xong việc chưa?"

"Xong rồi."

"Có thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi."

"Vậy tôi bỏ qua cho anh."

"Hả?" Giọng nói của Diệp Duy Trăn nhẹ nhàng truyền tới, mang theo chút nghi hoặc, hiển nhiên anh không hiểu Khương Ngọc nói “bỏ qua” là ám chỉ cái gì.

Nghe âm thanh khàn khàn đầy từ tính của anh, tai của Khương Ngọc bất giác nóng lên, cô nắm bàn tay lại thật chặt, chỉ cười không nói gì.

Diệp Duy Trăn thấy cô không nói gì, cũng không tiếp tục đề tài đó nữa, hỏi sang chuyện khác: "Có thể gặp mặt không? Tôi mời cô ăn tối."

Kết quả không cần phải nói, đương nhiên Khương Ngọc không có lý do gì để từ chối cả.

Sau khi cúp điện thoại, cả người Khương Ngọc giống như được sống lại, nhanh chóng gia nhập hàng ngũ chọn quần áo với Văn Thanh, "Chọn giúp em đi, buổi tối mặc cái gì thì đẹp?"

Văn Thanh "Xì" một tiếng, trừng mắt nhìn Khương Ngọc chằm chằm, "Em xong rồi, bây giờ còn chưa có gì đã bị anh ta rèn cho ngoan tới mức này. Chị nghi ngờ người này căn bản là một tay lão làng, vờ tha để bắt thật đó thôi."

Khương Ngọc chọn một cái áo sơ mi trắng có in hoa, quay sang cười với Văn Thanh, "Em tin anh ấy."

Văn Thanh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, cuối cùng vẫn chỉ chỉ cái áo sơ mi trong tay Khương Ngọc, "Khó coi lắm, đổi cái khác đi."

--- ---

Buổi tối, Diệp Duy Trăn đến rất đúng giờ, hơn nữa còn tự mình tới đón Khương Ngọc, mang theo cả quà tặng cho cô.

Quà tặng không đắt lắm, là một con búp bê sứ vô cùng tinh xảo. Khương Ngọc không nhịn được liền hỏi, "Làm sao lại mua cho tôi cái này?"

"Là quà đền bù cho lần trước tôi tới trễ." Diệp Duy Trăn nhìn cô một cái, sau đó nói tiếp: "Trông nó rất giống cô."

Khương Ngọc quan sát vật nhỏ trong tay, màu men dày đẹp mắt, khuôn mặt búp bê được vẽ đặc biệt đáng yêu, hai má hồng hồng. Cô bật cười nói: "Ý của anh là trông tôi ngây thơ hả?"

"Trợ lý của tôi nói con gái sẽ thích những thứ đồ này."

"Anh nhờ trợ lý chọn quà giúp sao?"

Diệp Duy Trăn có chút không được tự nhiên, bàn tay nắm lại để bên khóe môi, "Tôi không hiểu tâm tư con gái ở tầm tuổi này cho lắm."

"Vậy nên ——" Khương Ngọc giảo hoạt nhìn anh một cái , "Trợ lý của anh cũng là cô gái ở tầm tuổi tôi?"

"Trọng điểm của cô nằm ở đâu vậy?" Diệp Duy Trăn bất đắc dĩ cười khẽ, "Là đàn ông, nhưng cậu ta có bạn gái, cũng tầm tuổi như cô."

Lúc này Khương Ngọc mới hài lòng gật đầu, cất búp bê bằng sứ vào lại hộp quà, "Cám ơn, đúng là suy nghĩ của con gái rất giống nhau, nếu người tặng đã có lòng thì dù tặng cái gì cũng đều sẽ yêu thích."

Diệp Duy Trăn như có điều suy nghĩ nhìn cô.

Cả bữa tối coi như khá vui vẻ, mặc dù Diệp Duy Trăn ít nói, nhưng mỗi lần không khí trở nên buồn tẻ anh đều rất thức thời nói ra cái gì đó. Hơn nữa Khương Ngọc phát hiện ra tác phong của anh vô cùng chu đáo, hoặc cũng có thể là do đàn ông ở độ tuổi này đều rất săn sóc; hành động tỉ mỉ nhưng rất đúng mực khiến cho Khương Ngọc cảm nhận được sự chăm sóc tận tình.

Những hành động này rất dễ dàng giành được sự thiện cảm của phụ nữ.

Cô không khỏi có chút tò mò, "Vì sao anh lại chia tay với bạn gái cũ?"

Có lẽ không ngờ Khương Ngọc sẽ hỏi như vậy, động tác uống rượu của Diệp Duy Trăn hơi dừng lại một chút, một lúc sau mới nói: "Do tính cách không hợp."

Thật đúng là chia tay thì có cả ngàn vạn lý do.

Khương Ngọc không hỏi thêm gì nữa, Diệp Duy Trăn đã đến tuổi này thì không thể có một quá khứ sạch bong được, nhưng quan trọng là tại thời điểm anh còn độc thân, rốt cuộc cô cũng gặp được anh, như vậy là đủ rồi.

Mà Diệp Duy Trăn đối với quá khứ yêu đương của cô hình như chẳng có hứng thú mấy, anh chưa từng hỏi cô về vấn đề này. Hai người cứ thế nói chuyện phiếm mà kết thúc buổi hẹn hò đầu tiên.

Sau ngày đó, Khương Ngọc vụng trộm nghĩ, cô và Diệp Duy Trăn chắc có thể coi là đang ..... hẹn hò đi?

--- ---

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Diệp Duy Trăn sẽ chủ động gọi điện hẹn với cô, nhưng số lần khống chế rất tốt, có lẽ cũng bởi vì công việc của anh thực sự bận rộn.

Khương Ngọc biết anh đang kinh doanh một công ty vệ sĩ có quy mô tầm trung, bình thường sẽ nhận hợp động bảo vệ cho một số minh tinh hay những người có tiền, phụ trách sự an toàn của bọn họ. Tính chất của công việc này thật giống với con người Diệp Duy Trăn trước kia.

Đối với nghề nghiệp của anh, Khương Ngọc thỉnh thoảng sẽ lôi kéo Diệp Duy Trăn hỏi thăm một chút tin tức bí mật. Tỷ như vị nữ minh tinh nào đó lén lút ra sao, có giống như tin đồn kinh khủng kia hay không? Hoặc là công ty của anh hoạt động như thế nào, tích lũy được nhiều thông tin như vậy, nói không chừng sau này còn có thể viết thành sách ấy chứ.

Mỗi lần cô hỏi, Diệp Duy Trăn chỉ trả lời bằng một câu, "Hay là hôm nào em tự mình đến công ty của anh xem một chút đi?"

Nói thì nói thế, nhưng Khương Ngọc vẫn không chịu đi qua.

Khoảng thời gian này hiển nhiên là đặc sắc hơn nhiều so với lúc trước, nhưng nợ bản thảo thì vẫn cứ phải trả. Sau khi Khương Ngọc giả chết được vài ngày, rốt cuộc Hàn Giang không nhịn nổi nữa phải tìm tới tận cửa.

Khương Ngọc mở cửa ra nhìn thấy đối phương, nhất thời nở nụ cười “chân chó” nịnh nọt, ha hả nói: "Sao lại làm phiền lão đại phải đích thân tìm tới cửa thế này?"

Hàn Giang cười lạnh một tiếng, đẩy cô ra bước vào phòng, trong lúc đổi giày còn hung ác phun ra một câu, "Không cần biết em còn mất bao lâu nữa mới hoàn thành bản thảo, bây giờ lập tức đi viết ngay cho anh!"

Khương Ngọc khiếp sợ nhìn anh ta, "Anh định chờ ở đây á?"

"Đương nhiên." Hàn Giang xoay người, khoanh tay bày ra bộ dạng quyết không thương lượng, sau đó mỉa mai nói, "Nghe nói có người yêu thương xong thì quên hết tất cả, anh không tự mình ra tay thì phía bên tòa soạn kia đã đợi sắp loét cả mũi ra rồi."

Khương Ngọc lúng túng nói: "Nhất định là Văn Thanh lại bán đứng em."

Hàn Giang ngừng một chút, vẻ mặt có chút nghiêm túc, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ phất phất tay, "Nhanh lên, cứ viết bản thảo xong đi rồi nói."

Cứ như vậy, thời điểm Khương Ngọc ra sức hoàn thành bản thảo thì Hàn Giang an vị ngồi chờ ở bên ngoài phòng khách. Cũng không biết là anh ta đang làm cái gì, phòng khách yên tĩnh đến lạ thường. Đến lúc bản thảo hoàn thành xong đã hơn bốn giờ chiều, sau khi chỉnh sửa bản thảo hoàn chỉnh, Hàn Giang đứng lên, thuận miệng hỏi: "Cùng đi ăn cơm chứ?"

"Không, nhưng anh tiện đường chở em đến chỗ này được không?"

Hàn Giang nhíu mày, Khương Ngọc nheo lại mắt cười, "Dù sao cũng tiện đường mà."

Trên đường đi, Khương Ngọc có tranh thủ ghé qua hiệu bánh mà mình thích mua một ít bánh ngọt. Lúc lên xe cô đưa một hộp bánh trứng cho Hàn Giang.

Hàn Giang nhìn một hộp bánh khác trong tay cô, sắc mặt liền biến đổi, ghét bỏ nói: "Chỉ có con gái mới thích ăn ngọt."

"Cũng đâu phải là mua cho anh, không phải anh về công ty sao? Mang cho các đồng nghiệp đi." Khương Ngọc có chút ngượng ngùng, "Lần này viết bản thảo chậm lại làm phiền tới mọi người rồi."

Hàn Giang trầm mặc nhìn cô một lát, ánh mắt lại rơi vào hộp bánh ngọt một lần nữa, vẫn không nhịn được hỏi: "Em và người đàn ông kia, là thật à?"

Giữa Khương Ngọc và Hàn Giang cũng coi như có quan hệ hợp tác nhiều năm, ngoại trừ công việc thì hai người còn là bạn bè của nhau. Chỉ có điều Khương Ngọc không thích nói với người khác về chuyện tình cảm riêng tư của mình, có Văn Thanh là ngoại lệ, vì vậy cô chỉ khẽ mỉm cười.

Hàn Giang có chút buồn bực, nổ máy cho xe chạy. Nếu như.... nếu như anh ta không phân vân mất nhiều năm như vậy thì tốt biết bao.

---- ---

Đây là lần đầu tiên Khương Ngọc nhìn thấy dáng vẻ khi đang làm việc của Diệp Duy Trăn. Thời điểm cô được nhân viên lễ tân dẫn vào, anh vẫn còn đang tham dự cuộc họp.

Nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh thật lớn, Khương Ngọc thấy ngay bóng dáng của anh. So với cách ăn mặc nghiêm túc thường ngày, lúc này anh chỉ mặc áo sơ mi trắng quần đen, cổ áo hơi phanh ra. trong tay cầm vài tờ tài liệu, cả người nhàn tản ngồi ở đầu bàn hội nghị. Ống quần được là thẳng thớm, chân dài gác lên nhau.

Vào giờ phút này, Diệp Duy Trăn toát ra một loại hương vị mê người khó nói thành lời. . . . . .

Khương Ngọc còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, Diệp Duy Trăn dường như cảm nhận được điều gì, anh xoay đầu lại. Mắt của hai người chạm thẳng vào nhau.

Dường như Diệp Duy Trăn thoáng sửng sốt một chút, sau đó khẽ nhếch khóe môi, gật đầu với cô một cái.

Khương Ngọc thấy toàn bộ người trong phòng họp đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía mình thì không khỏi có chút nóng mặt, cô đưa tay chỉ chỉ về hướng văn phòng anh sau đó nhanh chóng đi theo nhân viên lễ tân.

"Sao đột nhiên lại tới đây vậy?" Diệp Duy Trăn quay về văn phòng rất nhanh, anh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay thon dài tùy ý đặt trên đầu gối.

Khương Ngọc liếc anh một cái rồi dời ánh mắt đi, chỉ vào bánh ngọt đặt trên bàn, "Đến lúc dùng trà chiều rồi."

Diệp Duy Trăn cười khẽ, "Anh không thích ăn ngọt."

Khương Ngọc quay đầu nhìn anh, Diệp Duy Trăn nhíu mày, thay đổi lời nói: "Ăn một chút cũng không sao."

Lúc này Khương Ngọc mới cười cười nói tiếp: "Không phải anh nói em có thể đến công ty xem một chút sao? Thì ra anh chỉ thuận miệng nói cho vui vậy thôi."

"Anh sẽ đích thân làm hướng dẫn viên du lịch cho em, em muốn đến đây lúc nào cũng được."

Khương Ngọc cười nhìn Diệp Duy Trăn ăn bánh ngọt, đúng là không thích rồi, vừa ăn vừa nhíu mày thế kia.

Trong lòng Khương Ngọc dâng lên một cảm giác ngọt ngào nho nhỏ, cô bưng cốc trà do nhân viên lễ tân pha cho mình đưa qua, "Rất ngán sao?"

"Có một chút." Diệp Duy Trăn nhận lấy rất tự nhiên, cùng lúc đó, bàn tay kia của anh cũng nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô.

Khương Ngọc thật giống như đang tựa ở trong ngực anh, cô hơi ngẩng đầu lên , ánh mắt vừa đúng rơi vào hầu kết của Diệp Duy Trăn.

Khi anh uống nước, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động, ngay cả xương quai xanh thấp thoáng dưới cổ áo sơ mi cũng khẽ giật giật.

Khương Ngọc chợt có chút căng thẳng.

Diệp Duy Trăn đặt cốc trà xuống, quay đầu qua, ánh mắt một lần nữa chạm tới đáy mắt cô.

Khương Ngọc đoán chừng giờ phút này mặt của cô đỏ bừng rồi, bởi vì cô có cảm giác như toàn thân đang bị ngâm trong nước nóng vậy.

Diệp Duy Trăn nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, không nhịn được cười nhẹ. Lúc anh cười thoạt nhìn như đang chìm trong một luồng ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp.

Khương Ngọc vừa thẹn vừa giận, thấy anh cười thì lại càng thêm khó chịu. Cô vừa định há mồm ra mắng vài câu thì đôi môi chợt nóng ướt.

Có cái gì đó mềm mại, nóng bỏng đang áp vào môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.