Lan kéo Phương đi một mạch ra gara rồi đẩy nhỏ vào trong xe, cô hành
động liên tiếp làm Phương không có cơ hội phản ứng lại, đến khi muốn
phản ứng thì cô đã thấy mình an tọa trong con mui trần của Lam rồi
“Đánh hay lắm!”
Lam reo hò giống như vừa nhặt được vàng, từng bước một nhảy chân sáo đến xe, sau đó còn giơ tay tán thưởng Lan
“Hừ!”
Lam nhìn sang thấy khuôn mặt không chút vui mừng kia của Phương, dù Lam
không muốn nhưng sự cáu gắt ở nơi nào đó trong lòng lại bùng lên
“cậu lo cho hắn sao? Lan còn nhẹ tay đấy, nếu là tớ chỉ sợ hắn nhập viện rồi!”
“Không liên quan đến tớ!”
Phương vẫn bình tĩnh đáp trả giống như tất cả mọi chuyện đều là chuyện của
người dưng, lúc nãy Lan cũng chỉ đánh một kẻ không quen biết
Lan hiểu cảm giác của Phương lúc này như thế nào, không liên quan ư? Vậy ai mới vừa rồi đã mất bình tĩnh, ai đã dùng rượu như dùng nước kia chứ?
Tất thảy những thứ đó đã nói lên điều gì Lan hiểu rất rõ
“Nhớ lời này của cậu, nếu còn gặp lại tớ sẽ chẳng nể mặt ai nữa đâu!”
Lan nói xong giống như có rất nhiều điều để suy nghĩ, liền quay mặt sang một hướng, mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình
Quân nhảy lên xe của mình, ngồi kế bên Lan, tâm tình cậu giờ đã buông thả
rồi. Dù không hiểu rõ lắm vấn đề nhưng cậu biết mọi chuyện không liên
quan đến Lan, nhân vật chính trong khối chuyện này lại là người tưởng đã vô tâm vô phế với thứ gọi là tình yêu kia. Quân biết rõ Lan là một
người vì bạn bè như thế nào, hẳn vị Bùi thiếu kia đã làm việc gì đó xúc
phạm đến Phương nên Lan mới phản ứng mạnh mẽ như vậy. Một cú đấm kia của Lan nhìn thì rất mạnh, nhưng suy nghĩ cho thật kĩ thì Lan có thể ra tay nặng hơn nữa, lí do cô nương tay có lẽ là nể mặt Phương đi.
“Cứ để mọi chuyện sang một bên đi.”
Quân nhẹ nhàng bắt lấy tay Lan, nhẹ giọng bảo ban cô, cậu cũng chẳng để ý đến con người đang trầm tư trong nỗi khổ ở đằng sau.
Phương nhìn thấy biểu hiện của hai người chỉ nhếch phấn môi.
Cô…cũng đã có một tình yêu như thế!
-----------------------------------------------------------------------------
“Phương, lạnh lắm! Để anh giúp em sưởi ấm!”
Trời mùa đông giá lạnh, dù cho mặc rất nhiều áo ấm nhưng cái lạnh vẫn ăn sâu vào da thịt mỗi người, đặc biệt là Phương. Cơ thể cô từ khi sinh ra đã
lạnh hơn những người khác, chỉ cần trời trở lạnh một tí thôi, toàn thân
cô sẽ như khối đá trong hầm băng âm mấy chục độ.
Khi đó, cô chỉ mới gặp Lan, tình bạn giữa bọn họ còn chưa thân thiết đến
mức cái gì cũng tin tưởng, gọi đó là bạn bè xã giao cũng không có gì
sai. Khi đó cô cũng mới gặp Lam, Lam hay nhõng nhẽo và trẻ con nên
thoáng chốc cả hai đã trở thành bạn thân, còn đối với Lan cô vẫn còn một chút phòng bị, bởi vì vẻ ngoài lãnh đạm của Lan làm cho cô sợ.
Khi đó ba người cùng nhau học một lớp, ngồi cùng một chỗ, ở cùng một phòng
trong kí túc xá, bọn họ đã có nhiều kỉ niệm vô cùng vui vẻ và đẹp đẽ.
Rồi hết một năm đầu lại đến năm hai, bọn họ vẫn học chung lớp những
chẳng còn ngồi gần nhau nữa.
Lan ngồi bên một
bạn gái dễ thương nhưng vì tính cách Lan lạnh lùng ít nói lại có vẻ đáng sợ nên chẳng bao lâu cô phải ngồi một mình, không ai dám tới gần cô.
Rồi như thế, giáo viên nhận ra chỉ có ba người bọn họ mới có thể làm bạn với nhau. Lam được đưa về ngồi bên cạnh Lan, còn cô thì vẫn ngồi nguyên vị trí đã được xếp, bên cạnh vị thiếu gia tên Bùi Trọng Khiêm kia. Lúc
đầu cứ ngỡ sẽ khó khăn khi giao tiếp, tiếp xúc nhưng rồi thời gian trôi
cả hai từ không quen biết trở thành bạn bè, rồi từ bạn bè lại tiến lên
mối quan hệ gần gũi mà phức tạp hơn.
Mùa đông
năm ấy, Bùi Trọng Khiêm đã nắm tay cô thủ thỉ, hắn muốn sưởi ấm cho đôi
tay nhỏ bé lạnh lẽo kia của cô, hắn còn muốn sưởi ấm cả thân thể của cô
để cô biết thế nào là mùa đông vẫn còn sự ấm áp.
Cô…lúc đó…đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc…cô cũng đã muốn…trao đi tấm thân con
gái cho hắn ta…nhưng ngay lúc đó Lan lại xuất hiện, ngăn cản cô…
Cô đã giận Lan suốt một thời gian dài, tình bạn của cả hai đã rạn nứt, gần như không liền lại được.
Lam dù cố hàn gắn hai người như thế nào nhưng Phương vẫn kiên quyết không
muốn làm bạn với Lan, còn lớn tiếng mắng Lan là kẻ độc ác muốn chia rẽ
tình yêu của bạn.
Sau đó, Lan đã biến mất một
thời gian dài, giống như là bốc hơi trên cõi đời này, cô cũng chẳng buồn để ý đến sự biến mất kì lạ của Lan, hầu như trong lòng luôn muốn cô
biến mất đi cho rãnh nợ. Cô thật sự đã nghĩ như thế đó!
Rồi một tháng sau, Lan cũng quay lại, nhưng là một bộ dạng xơ xác, rách nát khiến ai cũng tránh xa.
Lan vứt những tấm ảnh, những tài liệu mà cô thu được đến trước mặt Phương
nhưng Phương chẳng buồn xem lấy, để rồi sau này cô đã phải ân hận
Ngày nghe tin em họ cô sắp đính hôn, cô đã vui mừng biết bao nhưng rồi thế
nào, ngày hôm đó trên lễ đường, cô đã nhìn thấy…hắn ta…cùng em cô, hai
người tay trong tay rất vui vẻ. Những hoài niệm, những nụ hôn, những
tiếng yêu…tất cả chỉ là giả dối mà thôi!
Phương đi suốt một đêm không về, một đêm đó mưa rơi tầm tã, những con đường
đều ngập trong dòng nước lạnh buốt, và cũng một đêm đó, Lan cũng lang
thang ngoài đường tìm Phương. Cuối cùng thì thế nào, Lan tìm được Phương đang ngồi gục khóc ở ngoài đường, sau đó còn hôn mê bất tỉnh. Lan liền
đưa Phương đến bệnh viện, thành phố lúc về đêm, tìm một chiếc taxi thật
khó, Lan cố dùng tất cả sức của mình đưa Phương đến bệnh viện, sau đó
còn ngồi một đêm canh Phương bị sốt cao, đến quần áo ướt của mình cũng
không thay, kết quả một tuần sau đó Lan bị sốt siêu vi cấp tính, vậy
Phương nào hay biết. Bên cạnh Lan lúc nào cũng chỉ có Lam mà thôi, Lam
thật muốn đến tìm Phương, mắng cho Phương tỉnh ngộ nhưng lần nào cơn
giận trào lên cũng bị Lan dìm xuống, Lan không muốn mọi chuyện càng lúc
càng phức tạp
Vậy đó, Phương vẫn đi vào ngõ cụt, nơi có ánh mắt cô không đi, vẫn cứ u mê đi như bị thôi miên.
Phương vẫn không từ bỏ, vẫn cứ đi theo Bùi Trọng Khiêm giống như bị hắn bỏ
bùa, đau lòng chứng kiến cảnh anh ta ân ân ái ái với em họ của mình
nhưng vẫn không dứt ra. Dường như Phương đã lún quá sâu vào vũng bùn
tình yêu này rồi
Rồi một ngày, vị em họ kia
của Phương tìm đến cô, hai người dằn co qua lại, cuối cùng người em mà
Phương vẫn luôn yêu thương kia lại có thể độc ác đến nỗi đẩy cô ra lòng
đường đông đúc người qua lại.
Lúc đó, Lan
cũng đang muốn đến tìm Phương, vô tình cứu được, chỉ có điều tai cô bị
rách một đường dài, máu từ trong tai vẫn không ngừng chảy ra. Lúc ấy,
Lan đã thấy Bùi Trọng Khiêm đứng ở một nơi gần đó, hắn đã thấy vậy mà
một chút cũng không ra cứu Phương. Đó chính là tình yêu mà hắn vẫn luôn
nói với Phương sao?
“Bùi Trọng Khiêm, đừng trốn chui trốn nhủi như thế, chẳng đáng mặt nam nhi đâu!”
Bùi Trọng Khiêm bị cô thách thức cũng mạnh dạn bước ra, có điều không phải
nhìn cô mà lại nhìn sang Phương đang thẩn thờ bên cạnh, ánh mắt lộ rõ sự áy náy
Áy náy? Bây giờ còn kịp sao?
“Đừng để tôi gặp lại anh bằng không bản mặt này của anh cũng bị tôi đánh nát!”
Sau đó Lan được Phương đưa đến bệnh viện, tai cô gần như là không nghe được nữa, một đội ngũ bác sĩ giỏi được Phương điều động lệnh chữa trị cho
Lan, vài tháng sau Lan đã khỏe hẳn, chỉ có điều…ngày Lan nhập viện Lam
đã chịu không nổi mà mắng Phương xối xả, mọi chuyện Lan làm cũng đã nói
cho Phương biết
Từ sau khi biết mọi chuyện
Phương đã bắt buộc bản thân không nhớ đến người kia, còn dằn vặt bản
thân đã làm Lan phải chịu nhiều khổ cực như vậy, đã vậy cô còn trách
móc, xa lánh Lan như tránh tà nữa. Nghĩ lại mọi chuyện cô làm với Lan,
Phương không khỏi tự trách bản thân.
Và rồi
từ đó Phương cũng thay đổi, cô không còn tin tưởng vào đàn ông nữa, cô
vẫn xã giao nhưng không quá tiếp xúc, nói chung là xa lánh, cô coi đàn
ông con trai chính là động vật nguy hiểm nhất trên trần đời này
Sau đó vài năm, khi sắp xếp lại ngăn tủ Phương mới phát hiện ra những thứ
mà Lan đã đưa cho mình, tất cả là hình ăn chơi lêu lổng của Bùi Trọng
Khiêm cùng các cô gái, thì ra khoảng thời gian đó cô biến mất đều vì
người bạn vô tâm này.
Cô đã tự hỏi mình cô có xứng làm một người bạn của Lan không?