Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Chương 116: Chương 116




Lại mất thêm mấy tiếng từ Việt Nam sang lại Hàn, những con người này hình như rất thích đi qua đi lại giữa các nước thì phải.

Sau khi dò hỏi được địa điểm từ trong miệng hai người bạn thân, Lâm lập tức đón taxi đến đó. Chiếc xe đỗ trước cửa một nhà hàng lớn đề một cái tên hết sức tinh sảo ngoằn ngoèo đủ kiểu-Queen. Dù cho nhà hàng này có lớn có đẹp đến mức nào Lâm cũng chẳng có tâm trạng mà ngắm mà nhìn, cước bộ mỗi lúc một nhanh chạy thẳng đến quầy tiếp tân

“Cho hỏi hôm nay có ai tổ chức đính hôn hay không? Ở nơi nào vậy?”

Chị nhân viên bị Lâm hỏi lớn nên hơi giật mình nhưng ngay lập tức chỉ về hướng đi bên trái, vội vàng trả lời

“Đi thẳng đến phòng cuối cùng chính là nơi tổ chức lễ cưới!”

Lâm luống ca luống cuống để lại một lời cảm ơn rồi nhanh chóng chạy đi. Cậu đã chạy qua không biết bao nhiêu căn phòng, trong lòng vẫn không ngừng mắng tại sao lại chọn nơi xa như thế tổ chức lễ, trong lòng chỉ cầu mong cậu đến chưa quá muộn, vẫn còn có thể đem Phương đi.

Lâm vừa chạy tới thì đã trông thấy Lan đứng bên ngoài. Lúc này đã quá cấp thiết rồi sao không phải một ai khác mà lại là Lan đứng bên ngoài cơ chứ? Lan tính tình cứng nhắc, cùng cố chấp, cậu muốn khuyên Lan cũng phải mất một ít thời gian, nhưng người trong đó…thì phải làm sao?

“Sao cậu lại ở đây?”

Thấy Lâm đứng trước mặt mình thở hổn hển, Lan cũng chẳng buồn để ý nhiều mà vào thẳng vấn đề. Trong lòng thành kiến với Lâm vẫn chưa nguôi ngoai đi phần nào.

“Tôi đến tìm Phương, cô ấy không thể thay Lam…”

Tiếng nói vì thở dốc mà đứt quãng, sau đó cậu hít một hơi thật nhanh như sợ mỗi phút mỗi giây đều có thể trễ, nói lên ba chữ “đính hôn được!”

Biểu tình trên mặt Lan vẫn không thay đổi, dường như bản thân cô không hề vội vã, lại giống như đang muốn bỡn cợt Lâm vậy

“Tại sao?”

“Tại sao ư? Mấy người nhẫn tâm lấy hạnh phúc của Phương đánh cược như thế ư?”

Lâm tức giận rống lên, nhìn vẻ mặt bình thản của Lan, cậu chỉ muốn đánh một cái thật mạnh vào mặt cô rồi cướp đường xông vào, nhưng may sao lí trí của cậu vẫn còn tỉnh táo để biết rõ người trước mặt này là ai. Nếu cậu muốn tình bạn giữa cậu và Quân rạn nứt thì cứ thế mà tung đấm vào mặt Lan đi.

“Tại sao cậu phải giận dữ như thế? Bọn tôi thật sự đã hết cách! Phương nó đã chấp nhận giao dịch này, nó làm tất cả đều vì hạnh phúc của Lam. Tình bạn của bọn tôi là như thế, có thể đánh đổi tất cả để các bạn mình được bình an, huống hồ gì hiện giờ Phương chưa yêu ai, có thể sau khi đính hôn nó sẽ đem lòng yêu vị hôn phu của mình cũng nên, mọi chuyện chưa đến phút chót vẫn có thể xoay chuyển được!”

“Ai nói Phương chưa yêu ai? Còn anh Ken thì sao?”

“Ai nói với cậu Phương yêu anh Ken? Đừng có ở đó đoán già đoán non nữa. Nếu cậu thật tâm muốn chúc mừng Phương vậy thì cậu có thể vào, còn nếu cậu có ý muốn quấy rối thì xin hãy về đi”

Lan lạnh lùng xua đuổi, ý tứ rõ ràng là muốn nhắc nhở cậu, một khi đã bước chân vào trong cánh cửa này thì coi như cậu đã buông xuôi, ý niệm mà trước nay cả bọn vẫn luôn đoán già đoán non sẽ bay biến sạch sẽ, còn nếu cậu quay lưng đi thì cậu cũng đừng mong gặp lại Phương nữa, Lan không thể chấp nhận một người dễ dàng bỏ cuộc như thế, điều đó chẳng khác nào cho thấy Phương trong trái tim Lâm còn không đủ để Lâm quyết tâm đánh đổi mặt mũi của mình. Nói tóm lại cậu chọn phương án nào cũng không được, tất cả đều phải tùy thuộc vào bản thân cậu mà thôi!

Lúc này Quân và Huy cũng vừa chạy đến, nhìn không khí căng thẳng bên ngoài, đến một cái thở mạnh bọn họ cũng không dám.

Không khí im lặng thấy rõ, ngay cả tiếng đồng hồ quả lắc treo trên tường dao động phát ra tiếng cũng có thể nghe thấy. Lan vẫn giữ vững lập trường đứng chặn trước cánh cửa to lớn, mắt vẫn xoáy sâu trên mặt Lâm

Mãi một lúc sau, Lâm mới ngẩn mặt lên, nắm tay siết chặt thành quá đấm. Cậu giương đôi mắt đỏ ngòm nhìn Lan

“Tôi không muốn vào trong đó để chúc phúc cho Phương…”

Lan thật sự thất vọng rồi, vẫn là vấn đề mặt mũi quan trọng với Lâm hơn Phương. Đáng tiếc uổng công cô đã cho Lâm một cơ hội, cậu ta cũng chẳng khác tên Bùi Trọng Khiêm kia là mấy.

Lan cười tự giễu, tự trách bản thân đã đoán biết được khả năng này sẽ xảy ra, tại sao còn muốn thử kia chứ?

Cô quay người lại, toan mở cửa bước vào thì giọng nói đều đều phía sau vang lên làm bước chân cô dừng lại

“…nhưng tôi cũng không thể đi nếu không có cô ấy. Tôi nhất định phải vào đó mang Phương đi!”

Lan quay người lại, mắt xoáy sâu vào mắt Lâm như muốn tìm một loại cảm xúc khác trong mắt cậu, nhưng không, trong mắt Lâm bây giờ chỉ có một thứ cảm xúc gọi là chân tình mà thôi.

Lan nhẹ mỉm cười, nhưng vẫn chưa muốn Lâm vào dễ dàng như vậy

“Cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ, gia tộc của Lam toàn những người tai to mặt lớn, một khi cậu làm mọi chuyện bại lộ, để mọi người biết rõ cô dâu đứng kia không phải cháu gái của gia tộc bọn họ, để gia đình kia biết họ bị lừa, hậu quả sẽ rất khôn lường. Có thể sẽ gây ra xung đột giữa hai gia đình, nhưng cũng có thể không có, nhưng Lam chắc chắn sẽ bị quản chế, muốn cứu Lam thoát khỏi vụ đính hôn này sẽ khó càng thêm khó. Một khi Lam buộc phải đính hôn với người khác, kết hôn với người khác, Huy và Lam phải mỗi người đi một ngã, mà người gây nên vấn đề đó chính là cậu, cậu nghĩ tình bạn giữa cậu và Huy vẫn còn như xưa sao? Tình yêu mà cậu giành cho Phương có lớn đến nỗi phải đánh đổi cả những điều đó không? Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại đi, thiệt hơn đã thấy rõ trước mắt rồi! Dù gì thì tình yêu mà cậu giành cho Phương cũng mới chớm nở, cũng có thể cậu đang ngộ nhận cũng nên, vậy nên đừng vì thứ tình cảm đó mà làm mất hòa khí giữa mọi người, buông tay đi!”

Lâm sững sờ lùi lại hai bước, đây chính là tình bạn mà ba người đang nói đến hay sao? Lan cứ một mực bảo vệ Lam mà chẳng để ý gì đến Phương, Phương đang tự ép bản thân mình chấp nhận, có thể cô đang rất đau lòng, vậy mà ở ngoài này Lan vẫn một mực khuyên cậu rời đi, để Phương đánh đổi vì Lam. Tại sao Phương lại phải đánh đổi hạnh phúc của bản thân kia chứ?

Lâm hiểu rất rõ những hậu quả sẽ xảy đến nếu cậu phá hủy hôn lễ này, cậu cũng biết tình bạn giữa cậu và Huy cũng có thể bị rạn nứt, nhưng hôm nay cậu muốn ích kỷ một lần, đem người cậu yêu thoát ra khỏi nơi đó, dù cho Phương có trách cậu cũng được. Một người vì bạn như Phương, sau khi cậu làm chuyện này, chắc chắn cô sẽ giận cậu, có khi còn không gặp mặt nhưng cậu sẽ không thay đổi quyết định. Cậu buông tay để cô đến với Ken, để cô tìm đến hạnh phúc chứ không phải để thấy cô hi sinh bản thân vì người khác.

“Tôi yêu Phương, tôi sẽ không vì những lời cô nói mà bỏ cô ấy!”

Rồi Lâm lại quay sang Huy

“Xin lỗi cậu, tớ không thể để Phương thay thế Lam được, tớ yêu cô ấy!”

Cứ nghĩ Huy sẽ phản ứng dữ dội đáp trả lại mình, nhưng Lâm thực sự đã bất ngờ khi thấy Huy chỉ mỉm cười ủng hộ. Dù không hiểu lắm phản ứng này của Huy nhưng cậu cũng nhanh chóng quên đi, hướng thẳng về phía cửa mà đi

Lan đã tránh đường từ bao giờ, chỉ đứng ở một bên nhìn người đang đi tới. Sự kiên định toát ra từ ánh mắt của Lâm thật sự đã chạm tới tâm của cô. Một người con trai có thể bỏ qua cả thể diện, mặt mũi, không màn tới tình bạn thân thiết gắn bó bao năm, chỉ muốn tìm đến bên người con gái đó thì cũng đủ cho thấy người đó yêu người con gái kia đến nhường nào

Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng chói lóa trong phòng hắt vào mắt Lâm làm cậu hơi nheo mắt lại nhưng rồi cũng nhanh chóng mở mắt ra, nhưng đây…là chuyện gì…

Trong phòng…không có người dẫn chương trình, không có ba mẹ hai bên chào hỏi lẫn nhau, không có những quan khách tay to mặt lớn bận rộn chúc rượu mà chỉ có…một người con gái với bộ váy hồng nhạt đứng ở nơi sảnh đường nhìn chằm chằm về phía cậu và một người con gái từ lúc nào đã đứng ở bên cậu nở một nụ cười thật tươi

“Hai người nói chuyện đi!”

Lam cất giọng nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại

“Đây là có chuyện gì?”

Lâm gãi đầu gãi tai đi tới, mọi chuyện biến đổi một cách đột ngột làm cậu không biết phải phản ứng như thế nào. Còn đang mãi lúng túng thì thân ảnh màu hồng nhạt kia đã nhào tới chỗ cậu, còn vòng tay ôm chặt lấy cậu, trong miệng vẫn không ngừng vang ra tiếng khóc

Lâm mất một lúc sững sờ mới có phản ứng, cậu cũng nhanh chóng ôm lấy Phương, bản thân không biết làm như thế nào để Phương ngừng khóc nên càng lúc càng bối rối hơn

“Sao lại khóc? Bon họ ép uổng gì cậu sao?”

“Ngốc tử này, mọi chuyện đều để lừa cậu thôi, là vì Lan vẫn không yên lòng vì tớ nên mới thế. Những lời cậu nói tớ đã nghe cả rồi.”

Phương dụi dụi đầu vào ngực Lâm, không một chút e thẹn giải thích tất cả, nhưng ngược lại với cô mặt Lâm giờ phút này đã đỏ bừng, vậy ra tất cả chỉ để thử lòng cậu, lúc nãy bao nhiêu cảm xúc cậu đã nói cả rồi, vì quá giận, quá mất bình tĩnh mà cậu chẳng biết ngượng ngùng là gì, bao nhiêu lời yêu lời thích đều đã nói ra hết. Ôi trời ơi!

“Tâm tớ tớ đều đã nói, vậy còn cậu!”

Lâm không muốn bản thân chịu thiệt, vội đẩy người trong ngực ra rồi nhìn thẳng vào mắt Phương mà hỏi.

Nhìn thấy ánh mắt đầy nhu tình cùng chờ đợi kia của Lâm, Phương không biết thẹn cũng khó, cô vội vội vàng vàng tránh khỏi đôi mắt kia, cúi rộp đầu xuống, mặt cũng đã bị một tầng mây đỏ che kín

“Nếu không yêu cậu, tớ cần gì phải bày ra đủ thứ để thử lòng cậu, còn để Lan dằn vặt không yên!”

“Nhưng hôm đó…cậu và anh Ken hai người rất tình tứ a, còn nắm tay nữa!”

Lâm vẫn còn nghi hoặc hỏi lại, chuyện đó làm cậu không thể nào yên lòng

“Cậu hôm đó đi theo tớ?”

“Ừm!”

“Thật ra anh Ken…”

“Sao…sao lại có chuyện đó? Không thể nào!”

Lâm bất ngờ hét lên, có đánh chết cậu cũng không thể nghĩ đến người anh Ken thích lại là người đó, ôi trời!

Bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó, Lâm lại chộp lấy Phương hỏi

“Sao Lan lại không yên lòng vì cậu kia chứ?”

“Chẳng phải vì cậu là một kẻ lăng nhăng sao? Tớ trước đây đã bị lừa một lần, Lan tất nhiên không dám giao tớ cho một ai nữa! Lần này vì mọi người cùng cầu xin cho cậu một cơ hội nên Lan mới chấp nhận đấy!”

Phương cười hì hì, lại nghĩ đến Lan vẫn lo cho mọi người như thế thì không khỏi liên tưởng đến cô như là một người chị cả trong gia đình, còn cô chỉ là một đứa em ngỗ nghịch còn chưa hiểu đời

“Tớ sẽ không lăng nhăng nữa, chỉ có mình cậu thôi!”

“Cậu biết thế là tốt, biết Quân nói với Lan thế nào không?”

“Thế nào?”

Lâm không nhịn được lại hỏi, trong lòng có một chút cảm giác kì quái, Quân từ khi quen với Lan thì đã không biết ai ngoài bạn gái của mình, cả bạn bè sợ cũng bị cậu ta quăng vào một xó

“Quân nói, nếu cậu giống như Bùi Trọng Khiêm vậy thì không chờ gặp lại, cứ vậy mà đánh nát gương mặt của cậu đi. Tớ thấy cũng đúng, những tên đi lăng nhăng như cậu ngoài tiền ra thì chỉ có khuôn mặt thôi, phá đi thì dù có giàu cỡ nào cũng sợ con gái chê bai mà bỏ chạy”

Khóe miệng Lâm giật giật, đó chính là bạn tốt mấy năm của cậu hay sao? Đúng là bán đứng bạn bè vì gái mà!

“Chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra đâu! Tớ chỉ yêu mình cậu thôi!”

Bao nhiêu kinh nghiệm cua gái trước nay, tất cả cậu đều dùng vào lúc này. Những lời nói ngon ngọt, những nụ hôn ấm áp, mỗi cái đều được Lâm làm qua nhưng cái nào cũng dạt dào cảm xúc

Cánh cửa chỉ hé mở một chút cuối cùng cũng đóng chặt, Lam tí ta tí tởn, cười đến không thấy tổ quốc đâu, quay đầu lại nhìn Lan ra dấu OK. Vậy là mọi chuyện đã thành công rồi, may sao Lâm thật lòng, nếu như Bùi Trọng Khiêm, thật không thể tưởng tượng ra nổi hậu quả về sau!

“Chúng ta chờ bọn họ hay đi chơi trước đây?”

Huy vòng tay qua eo Lam, kéo cô sát vào người mình, chuyện của Phương đã xong, giờ chỉ còn lại chuyện của hai người bọn họ, rắc rối nhất vẫn là ở đây!

“Lan, cậu tính sao?”

“Ra nhà xe đợi thôi!”

Ba người kia liền gật đầu đồng ý rồi theo cặp rời khỏi. Đến ngày hôm nay thì ai cũng đã có đôi có cặp cả rồi, Lan cũng đã yên lòng phần nào vì theo cô thấy Lâm lần này không phải là chơi đùa như bao lần trước, cô giờ chỉ mong đừng có biến cố nào xảy ra với tình yêu của bọn họ thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.