“Bà xã của anh quan trọng nhất!”
“Anh yêu em!”
“em lấy anh hay lấy bọn họ, việc của anh không liên quan gì đến họ cả!”
“Anh luôn ở bên em, Anh không ở bên chỉ cần nhìn nhẫn sẽ thấy anh!”
…
Những câu nói ngọt ngào cứ hiện lên trong đầu cô, vang lên trong tai cô làm
cho con tim cô càng đau. Mới đây thôi anh ta còn dịu dàng hôn cô, còn
cẩn thận xoa bóp cho cô, thế nhưng những cử chỉ đó đều là giả dối, đều
muốn lấy lòng cô, đều vì mục tiêu lật độ tộc Takahashi. Ngay từ đầu anh
ta đã muốn lừa dối cô, cô cũng thật ngu ngốc đi tin lời anh ta. Cái gì
chứ? Tình yêu 10 năm ư? Lúc đó bọn họ chỉ là những đứa nhóc làm sao mà
biết yêu cơ chứ? Cô tại sao còn tin? Cô còn nhớ rất rõ anh ta đã từng hà khắc với cô, vũ nhục cô, luôn đối đầu với cô, vậy mà chỉ vài ngày đã
thay đổi 180 độ, vậy mà cô cũng có thể tin vì anh ta yêu cô, vì nhận ra
mối tình 10 năm mà thay đổi. Giờ mới thấy cô thật ngu ngốc!
Lan cầm chai rượu lên uống một hơi, hết rồi!
Lan xoay người tìm kiếm nhưng hết rượu rồi. Rượu hết rồi nhưng sầu chưa hết phải làm sao đây? Lan bực bội vung tay hất hết nhưng chai rượu không
xuống đất. Tiếng rượu vỡ vang lên như tiếng trái tim vỡ vụn trong ngực
cô
Nhật Quân…Tôi hận anh!
“Tin tin…”
Tiếng điện thoại vang lên một tiếng dài thật dài nhưng Lan chẳng buồn bắt
máy, cũng chẳng liếc mắt một cái. Cô tự nhiên biết ai đang gọi đến
Tiếng điện thoại reo rồi tắt rồi lại reo, Quân cứ gọi mãi mà cô không chịu
nghe máy, lòng cậu đã rối lắm rồi! Lan có an toàn hay không? Tại sao lại không nghe điện thoại của cậu? cũng không báo một tiếng đã rời khỏi,
giờ cô đang ở đâu?
“Vẫn không liên lạc được à?”
Lâm vỗ vai Quân hỏi, bọn họ vẫn ở tại nhà hàng, giúp Quân tìm kiếm Lan nhưng tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng Lan đâu
Quân buồn bã lắc đầu, đã có chuyện gì xảy ra?
“Có phải mẹ Lan có chuyện gì hay không?”
Huy nêu lên ý kiến nhưng ngay lập tức bị Lam bác bỏ
“Không có, em đã gọi cho anh Kai, anh ấy bảo không có việc gì, chị Misaki bảo công ty vẫn ổn”
“chắc có chuyện gì quan trọng thôi! Lan vẫn thường mất tích như thế mà! Quân, cậu an tâm đi, giờ thì về khách sạn nghỉ ngơi đi, Lan sẽ xuất hiện thôi mà!”
Phương tâm lý an ủi Quân, đối với chuyện Lan mất tích này bọn họ đã quá đỗi quen thuộc, thường những lúc Lan
quay về Nhật mà không báo cho bọn họ cũng tính là mất tích chứ nhỉ?
Quân cũng gật đầu cho có lệ, tâm tình anh đã bay tận chín tầng mây, cũng
không có nghe Phương nói. Quân thất thần để Lâm đưa về khách sạn
Mọi người nhìn bộ dáng kia không khỏi chạnh lòng, lại có chuyện gì xảy ra,
tưởng chừng hôm nay là ngày vui của bọn họ, Lan phải rất cao hứng, xoắn
xuýt bên Quân, tại sao lại biến mất không nói một lời như thế chứ?
-------------------------------------------------------------------------
Lan ở trong khách sạn ngủ một giấc đến sáng, điện thoại reng cô cũng chẳng
màn tới, trong cơn mơ cô cũng mơ thấy Quân, thấy anh nhẫn tâm bỏ lại cô
chạy theo cô gái khác, còn nằm tay cô ta, tay kia ân cần ôm lấy một đứa
nhỏ, vẻ mặt hết sức hạnh phúc
Cuối cùng cô chỉ có thể căm hận tỉnh dậy, cái đầu đau nhức làm cô nhất thời không nhớ
được chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cô chỉ nhớ cô uống rượu, sau đó hình
như…rượu bị cô đập vỡ hết, điện thoại reo inh ỏi, cô ngã xuống sàn và
ngủ thiếp đi.
Lan lắc đầu vài cái rồi chống
người ngồi dậy, ngủ một đêm dưới sàn nhà lãnh lẽo làm cho cái lưng của
cô đều đau râm ran, cả tay chân xương cốt cũng nhói lên
“Chết tiệt!”
Lan không khỏi chửi thể, cô trườn người lấy cái điện thoại nằm trên mặt
đất, cô nhớ rõ đêm qua có điện thoại, cũng biết rõ là ai gọi. Lan bật
máy lên, 132 cuộc gọi nhỡ! Nhìn danh sách cuộc gọi cô nặng nề thở dài
một tiếng. Đa số là Quân gọi, còn lại là Lam và Phương…Cô hiện không
muốn gặp bọn họ.
Lại nhìn đến tin nhắn, cũng là Quân
“Em ở đâu? Sao em không nghe máy?”
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
“Mau gọi lại cho anh!”
“Lan, em có đó không?”
“Nhắn tin lại cũng được, anh lo lắm! Không liên lạc được với em anh lo lắm!”
…
Giả dối!
Lan toan tắt máy nhưng tin nhắn của một số lạ liền thu hút sự chú ý của cô. Lan hờ hững mở ra xem nhưng là xem rồi cô lại hối hận vì mình đã xem
Tin nhắn kia không biết ai gửi đến cho cô, với mục đích gì, trong đó còn
đính kèm theo hai hình ảnh, nhìn những tấm hình đó tim Lan không khỏi
thắt lại. Kia hẳn là gia đình Quân đi, người phụ nữ trẻ đẹp kia hẳn là
vợ Quân, còn thằng nhóc ở giữa chắc hẳn là My rồi, bọn họ 3 người ôm
nhau hạnh phúc như thế… Còn tấm hình kia, Quân…hắn và My đang hôn nhau,
thực sự hôn nhau, thắm thiết, tình cảm như thế…Khoảnh khắc đó cô và Quân cũng từng có. Người phụ nữ đứng bên Quân kia giờ đã không phải là cô.
Lan khóc nấc lên! Những giọt nước mắt đêm qua lại một lần nữa tuôn rơi,
đêm qua cô còn một chút gì đó mong muốn đây không phải là sự thật, còn
không muốn thừa nhận, nhưng giờ nhìn những tấm ảnh này cô còn không muốn thừa nhận sao? Muốn làm một con ngốc yêu mù quáng sao?
Đau quá!
Lan ôm lấy tim mình nằm rộp xuống đất!
Tại sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Lan vắt tay lên mắt muốn che đi mắt mình, muốn để bóng tối cuốn lấy cô, để
cô bình yên trong phút chốc nhưng là cô lại phát hiện trên tay mình vẫn
còn đeo chiếc nhẫn của kẻ bạc tình kia, chiếc nhẫn kim cương sáng chói
vô tình trở thành con dao cắt vào tim cô. Lan lập tức tháo chiếc nhẫn ra rồi quăng nó vào một góc, nhìn chiếc nhẫn cô đơn ở một chỗ, cô lại nhói lòng, không biết cô nghĩ gì, lập tức đứng lên, từng bước từng bước đi
về phía chiếc nhẫn, nhặt nó lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, nước mắt
lại tiếp tục tuôn rơi.
Điện thoại cô lại rung
lên nhưng Lan lại một lần nữa không để ý tới, cô cần thời gian để bình
tĩnh. Yêu rất dễ nhưng từ bỏ lại rất khó
Những cử chỉ ân cần, những lời nói ngọt ngào, bờ vai cô dựa vào khi buồn đau, tất cả đều không còn nữa rồi!