Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi

Chương 13: Chương 13: Khí nữ đến đây




“Đây chính là tiểu thư Thịnh phủ bị Dực vương vứt bỏ, Thịnh Y Diễm sao? Lớn lên xinh đẹp như vậy đâu, như thế nào còn bị vứt bỏ?”

“Ngươi không biết sao? Thịnh Y Diễm mặc dù là đệ nhất mỹ nhân của Trung Tử quốc ta, nhưng chỉ tiếc nàng lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì đâu, nghe nói nàng là người bị bệnh cà lăm!”

“Không chỉ có cà lăm đâu, nàng còn là người cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thông! Làm sao có thể so sánh với Tiêu tiểu thư? Người ta có tài học hơn cả nam tử, khiến cho người khác yêu quý tận đáy lòng a!”

“Cũng không phải a, ta nhìn Thịnh tiểu thư này hiển nhiên là phong thái xuất chúng, thật sự không giống như bình hoa cái gì cũng không biết!”

“Nàng đã bị vứt bỏ rồi, còn tới đây làm gì? Tìm Tiêu tiểu thư tính sổ sao?”

“Ha ha, thấy Tiêu tiểu thư đoạt được Dực vương điện hạ, nói không chừng nàng tới Tiêu phủ để tự sát đâu!”

“Lớn lên xinh đẹp như vậy còn bị người ta vứt bỏ, ta nghĩ nàng sớm đã chết, thế nhưng còn đi ra đây để chịu xấu hổ mất mặt a!”

“Nha, theo sau nàng là thái tử sao? Thái tử cũng đến đây! Chuyện này càng lúc càng náo nhiệt!”



Thịnh Y Diễm đến, khiến cho không khí ở hiện trường càng nóng hơn, nhóm dân chúng vây xem đều nhường đường. Mắt thấy Thịnh Y Diễm một thân mũ phượng khăn quàng từ trong đám người nhanh chóng đi đến, bọn họ vừa châu đầu ghé tai nghị luận, vừa chen chúc tiến về phía trước xem náo nhiệt.

Thịnh Y Diễm cùng Quân Khanh Liệt một trước một sau xuyên qua đám người, con đường nhỏ hẹp kia nháy mắt bị dân chúng đứng vào chật kín. Sở Thanh Y chẳng qua chỉ sửng sốt một chút, đến khi hắn phản ứng lại định chạy theo thì ngay cả một kẽ hở cũng không có mà đi, khiến hắn chen chúc chật vật, còn bị người nào đó đạp trúng hai chân, đầu tóc rối loạn, quần áo xộc xệch, nhất thời gấp đến độ ở đằng sau đám người giơ thẳng hai chân, tức giận nói: “Người nào! Người nào! Là người đáng chết nào, mau lăn ra đây tạ lỗi với gia, nếu lúc này gia lại lỡ mất trò hay, xem gia có lột da ngươi hay không!”

Ở cửa Tiêu phủ, khi đội ngũ đón dâu của Dực vương cùng đội ngũ đón dâu của Tư Đồ Hiên một trái một phải giằng co, thì Tiêu Diệp Nhi đã được ca ca Tiêu Khiếu cõng ra phủ.

Nàng ta cũng mặc một thân mũ phượng khăn quàng, trên đầu đội khăn voan thêu uyên ương hí thủy. Bên cạnh nàng ta là Bạch Như Ngọc tiểu thư nhà lễ bộ thị lang, một thân trường bào đỏ tươi, vẻ mặt hưng phấn. Bạch Như Ngọc là bằng hữu khuê phòng tốt nhất của Tiêu Diệp Nhi, cũng là tùy tùng trung thành của nàng ta, xưa nay chỉ có nàng ta sai bảo Bạch Như Ngọc, sai đâu đánh đó.

Giờ phút này, Bạch Như Ngọc nhìn hai kiệu hoa ở cửa Tiêu phủ, lại nhìn Dực vương diện mạo hiên ngang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa rồi nhìn tới Tư Đồ Hiên, trên mặt đều là vẻ hưng phấn không thôi, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng ghen tị, chanh chua nói: “Diệp Nhi tỷ tỷ, Dực vương thực sự đến cướp dâu đâu. Dực vương phong lưu phóng khoáng, không nghĩ tới mặc hỉ bào vào lại càng anh tuấn! Hiên công tử thường ngày thích mặc bố y, vậy mà một thân cẩm tú hỉ bào ngày hôm nay so ra lại càng không kém Dực vương chút nào. Hai nam tử xuất sắc như vậy đều muốn nghênh tỷ về nhà làm vợ, ta mà được giống như tỷ tỷ, có một ngày được phong quang vô hạn như thế, chết ta cũng cam nguyện. Diệp Nhi tỷ tỷ, nữ tử khắp thiên hạ đều phải ghen ghét cùng hâm mộ tỷ đến mức muốn tự sát a. Thịnh Y Diễm kia còn là đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc đâu, cùng tỷ tỷ so sánh, ngay cả bùn đất dưới chân tỷ còn không bằng. Dực vương thật đúng là có tuệ nhãn, thế nên tấm lòng hắn toàn bộ đều cho tỷ tỷ, đối với Thịnh Y Diễm kia cực kỳ khinh thường! Giờ nhất định là nàng đang ở trong phủ vụng trộm khóc lóc đâu. Vẫn là phong thái của Diệp Nhi tỷ tỷ xuất chúng, chỉ có tỷ tỷ mới xứng đôi với nam tử như Dực vương và Hiên công tử. Ngươi nói có đúng không, Tiêu đại ca?”

Bạch Như Ngọc xấu hổ nhìn về phía Tiêu Khiếu, nghe thấy Tiêu Khiếu gật đầu nói ‘phải’, ánh mắt nàng ta sáng ngời, lộ ra tươi cười hạnh phúc.

Từ xưa, long xứng với long, phượng xứng với phượng, cọn rận cùng bọ chó chỉ xứng với con rệp mà thôi. Thân thế nàng ta như vậy, diện mạo cũng không xinh đẹp, nên người như Dực vương nàng ta đâu dám mơ tưởng. Tiêu đại ca anh tuấn tiêu sái, lại có võ nghệ cao cường, là chàng rể tốt nhất mà nàng ta ưng ý, đây cũng là nguyên nhân nàng ta luôn nịnh bợ Tiêu Diệp Nhi.

Nghe Bạch Như Ngọc nói vậy, tuy là đầu có che khăn voan, không nhìn thấy Quân Khanh Duệ cùng Tư Đồ Hiên, nhưng Tiêu Diệp Nhi vẫn có thể cảm nhận được không khí ở đây, càng có thể tưởng tượng đến bộ dáng nam tử xuất chúng kia cưỡi con ngựa cao to đến cướp nàng ta là như thế nào. Nghe thấy lời nói của Bạch Như Ngọc, cảm nhận được ý ghen tị trong đó, tâm hư vinh của nàng ta chưa bao giờ thỏa mãn như vậy. Trên mặt nàng ta sớm đã ửng hồng, nghĩ tới ngay cả đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc cũng bị nàng ta dẫm nát dưới chân, nhất thời lòng nàng ta tràn ngập sung sướng.

Nàng ta ôm lấy khóe môi, ngoài miệng lại oán trách nói: “Như Ngọc, ngươi đừng nói lung tung. Làm hại Thịnh tiểu thư trở thành nữ nhân bị chồng ruồng bỏ, thật sự không phải mong muốn của ta. Ngươi nói như vậy, người không biết còn tưởng rằng ta là nữ nhân lông bông hư hỏng đâu.”

Bạch Như Ngọc nghe vậy, nở nụ cười, nói: “Diệp Nhi tỷ tỷ luôn thiện lương như vậy. Tỷ tỷ tài hoa xuất chúng, khiến Dực vương ái mộ không thôi, tài tử giai nhân, vốn nên ở cùng một chỗ. Chỉ có thể trách Thịnh Y Diễm kia, chưa nói tới bị bệnh cà lăm, còn là nữ tử vô dụng lại vụng về, nàng như vậy, căn bản không xứng với Dực vương điện hạ văn võ song toàn. Ánh mắt thế nhân đều sáng như sao, nào có ai hiểu lầm tỷ tỷ. Chỉ là giờ Dực vương cùng Hiên công tử đều muốn cưới tỷ tỷ, rốt cục tỷ tỷ muốn chọn ai đâu? Theo ta thấy, tuy rằng Hiên công tử phong độ có thừa, tài năng cũng xuất chúng, nhưng rốt cuộc thân phận vẫn không cao như Dực vương điện hạ. Ngoại trừ thái tử ra thì Dực vương là nam tử có thân phận cao quý nhất, về tướng mạo lại là nam tử tuấn mỹ nhất a. Tỷ tỷ vẫn nên làm Dực vương phi mới tốt. Chỉ là thương thay cho Hiên công tử, chắc phải thương tâm lắm a!”

Tiêu Diệp Nhi nghe Bạch Như Ngọc nói ra lời khiến người ta xấu hổ như vậy, vẻ mặt đầy đắc ý. Nhưng khi nghe thấy nàng ta nhắc tới Quân Khanh Liệt, hai tay Tiêu Diệp Nhi đặt trên đầu vai Tiêu Khiếu đột nhiên nắm chặt, khó chịu nói: “Cho dù bây giờ thái tử hơn Dực vương, nhưng một ngày nào đó, thế nhân sẽ biết Duệ mới là nam tử tốt nhất!”

Một cái nắm chặt này của Tiêu Diệp Nhi làm cho Tiêu Khiếu đau đớn. Nghe thấy ca ca hừ ra một tiếng, nàng ta mới thả lỏng hai tay, cắn cắn hàm răng nói: “Ca ca, ngươi không sao chứ? Tư Đồ công tử cùng ta đính hôn từ nhỏ, đối với hắn… Ta thật sự không đành lòng làm tổn thương hắn, cho nên mới có chút kích động như thế.”

Tiêu Khiếu đương nhiên nghe được lời nói của Bạch Như Ngọc, hắn cũng biết muội muội đối với Dực vương có tình ý, điều nàng ta không thích nghe nhất chính là người khác nói Dực vương không bằng thái tử, càng lấy chuyện được Dực vương ái mộ mà kiêu ngạo tự đắc. Tất nhiên hắn sẽ không cùng muội muội so đo, nghe thấy vậy chỉ quay đầu, nói: “Xem ra muội muội đã quyết định phải gả cho Dực vương. Chỉ cần muội muội có thể tìm được phu quân trong cảm nhận của mình, có thể được hạnh phúc, thì cha cùng ca ca sẽ thay muội muội bồi thường cho Tư Đồ gia. Tư Đồ công tử là người hiểu rõ lý lẽ, phẩm hạnh lại tốt, khi được giải thích rõ ràng rồi, hắn nhất định sẽ giúp muội đạt được ý nguyện.”

Tiêu Diệp Nhi xấu hổ gật gật đầu. Tiêu Khiếu liền hướng gã sai vặt bên người làm ra một động tác tay, gã sai vặt hiểu chuyện, bước nhanh xuống bậc thang, thấp giọng hướng phụ thân của Tiêu Diệp Nhi – đại tướng quân Tiêu Hổ báo lại tâm ý của nàng ta.

Tiêu Hổ vốn chỉ là một tiểu tướng thất phẩm, nhờ cơ duyên xảo hợp vào mười hai năm trước mà hộ giá thành công mới dần dần thăng lên làm nhất phẩm tướng quân. Về hôn ước của Tiêu Diệp Nhi, lúc ấy cũng là một hôn ước môn đăng hộ đối, nhưng nay Tiêu gia không giống trước, danh tiếng của nữ nhi lại được truyền xa, tuy rằng Tư Đồ gia phú quý, nhưng vẫn chỉ là một thương gia, rốt cuộc thì thương nhân cũng chỉ là loại hạ đẳng, ở trong mắt Tiêu Hổ, giờ Tư Đồ Hiên đã không xứng với ái nữ của hắn nữa rồi, căn bản là không thể so sánh với Dực vương do đương kim hoàng hậu sinh.

Nếu Dực vương có ý muốn cưới nữ nhi làm Vương phi, vậy đương nhiên là gả cho Dực vương tốt hơn. Hoàng hậu không có khả năng không biết hành động của Dực vương, nếu hoàng hậu đã mặc kệ, cũng có nghĩa là hoàng hậu đã tán thành chuyện nữ nhi của hắn làm Dực vương phi. Như vậy, chỉ cần nữ nhi lên kiệu hoa của Dực vương, chờ bái đường thành thân xong, thì gạo đã nấu thành cơm rồi. Tiêu Diệp Nhi là nữ nhi của nhất phẩm đại thần, hoàng thượng cũng phải chú ý tới thể diện của phủ tướng quân, nên chắc cấp cho nàng ta một cái công đạo. Lại có hoàng hậu nói tốt, còn có Dực vương đỡ cho, mặc dù thiếu nghi thức tam môi lục sính này, nhưng chức vị Dực vương phi kia sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay.

Cho nên, khi Tiêu Hổ nghe thấy Tiêu Diệp Nhi cũng có ý này, trong lòng lập tức liền hứng khởi, chỉnh trang lại sắc mặt một chút, hắn mới lộ vẻ áy náy đi xuống bậc thang, nhìn về phía Tư Đồ Hiên nói: “Thế chất, ngươi phong thần tuấn vĩ, Tiêu phủ của ta có thể có được con rể như thế chất quả là tam sinh hữu hạnh. Chỉ là chắc thế chất cũng biết, ta chỉ có một khuê nữ là Diệp Nhi, khó tránh khỏi nuông chiều một chút, khiến nàng không biết trời cao đất rộng, cả gan làm loạn, cùng Dực vương kết làm bằng hữu, tuy thân đã có hôn ước, vẫn luôn giữ nghiêm lễ giáo, nhưng hai người này lại nảy sinh tình ý với nhau, nàng như vậy thật không xứng gả cho thế chất nữa. Tiêu gia cùng Tư Đồ gia là thế giao, nữ nhi của ta như vậy thật không có mặt mũi gả đến Tư Đồ gia. Nhưng tình yêu nam nữ vốn là kìm lòng không đậu, thế chất cũng là người trẻ tuổi, hẳn là hiểu được lời của bá phụ… Huống chi, Dực vương có thể nhìn trúng Diệp Nhi, cất nhắc cho phủ tướng quân nho nhỏ này của ta, ta thân là quần thần, thật sự không dám không phân biệt tôn ti, làm ra hành động ngỗ nghịch. Mà với tài mạo song toàn như thế chất, ta tin chắc chắn về sau thế chất nhất định sẽ tìm được nữ tử xứng đôi với mình. Thế chất xem việc hôm nay…”

Lời nói của Tiêu Hổ xem như uyển chuyển, nhưng trong đó đều che chở cho Tiêu Diệp Nhi. Ý tứ của hắn ai cũng hiểu được: nữ nhi của ta chướng mắt ngươi, hơn nữa Dực vương là người mà phủ tướng quân của ta không dám đắc tội, còn nữa, ngươi chỉ là thương nhân nhỏ bé, ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời một chút, sớm giúp người ta thành hôn, mọi người đều vui vẻ.

Thấy Tiêu Hổ xuống bậc thang, bốn phía liền yên tĩnh, ngay cả một thanh âm nhỏ như kim rơi đều có thể nghe được. Ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Tiêu Hổ, muốn biết Tiêu gia cuối cùng sẽ đem nữ nhi gả cho ai, đóa hoa đệ nhất tài nữ này cuối cùng sẽ hoa rơi nhà ai. Cho nên, thanh âm Tiêu Hổ mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ nhóm dân chúng đang dựng thẳng lỗ tai lên kia nghe được rõ ràng. Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều dừng trên người Tư Đồ Hiên.

Đồng tình có, châm biếm có, đùa cợt có, thương hại có…

Nhưng ở trong tình thế mọi người đều chú ý như thế, lại chỉ thấy Tư Đồ Hiên vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa như trước, trên mặt mỉm cười thủy chung như một, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân. Dực vương nghe được lời nói cự tuyệt kia của Tiêu Hổ lại thấy không hề ngoài ý muốn, chỉ là khi hắn nhìn thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Tư Đồ Hiên, hắn nhíu chặt mi, ánh mắt nhìn Tư Đồ Hiên thật sâu.

Khi mọi người ở đây đều chờ câu trả lời của Tư Đồ Hiên, từ sau đám người đột nhiên truyền đến tiếng vang rầm rĩ.

“Khí nữ Thịnh Y Diễm đến đây, mọi người mau mau nhường đường a!”

Theo tiếng la này, mọi người đều quay đầu nhìn lại, đám người vây trước cửa Tiêu phủ nháy mắt bị tách ra thành một con đường nhỏ, giữa con đường nhỏ đó là một tuấn mã toàn thân ngăm đen chở một hồng y nữ tử đạp trên ánh nắng trời chiều mà đến. Ánh trời chiều nhiều màu, đầy trời tia sáng mờ ảo, làm nổi bật hình ảnh mỹ lệ kia. Một tuấn mã đen tuyền, một hồng y như lửa, nàng giống như phượng hoàng tắm lửa trùng sinh, toàn thân tản ra hào quang sáng rọi, trong nháy mắt đã thành công thu hút ánh mắt của mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.