Tiêu Hổ nghe thấy
nhóm dân chúng cũng hùa theo Thịnh Y Diễm mà ăn nói bừa bãi, lại thấy
Thịnh Y Diễm ngang nhiên giả vờ yếu đuối lừa gạt người khác, tức đến mức cả người phát run. Đột nhiên, hắn dùng sức giãy giụa muốn thoái khỏi
kiềm chế của nhóm thân vệ thái tử, hắn vừa giãy giụa vừa hướng về phía
Thịnh Y Diễm tới gần, một cước nâng lên muốn đạp vào người Thịnh Y Diễm.
“Ngươi yêu nữ này, lão tử giết ngươi!”
Thịnh Y Diễm kinh hô một tiếng, nâng tay che mặt, lại cho lén quay về phía
Tiêu Hổ chớp chớp đôi mắt, ý cười trong suốt, nũng nịu nói: “Yêu nữ a?
Cảm ơn khích lệ, chỉ là lời này của Tiêu tướng quân đã nói qua một lần,
ta đã nghe phát ngấy. Kỳ thật ta thực chờ mong ngươi có thể giết ta đâu, nhưng là khổ nỗi chiêu thức của nghe không bằng người ta, thật sự không đủ để ta chơi đùa.”
Tiêu Hổ thấy nàng như thế, tức giận đến nỗi
hai chân đá loạn, mặt như âm quỷ, một bộ dáng muốn giết Thịnh Y Diễm cho thống khoái, trong miệng lại hô to lần nữa: “Lão tử giết ngươi! Lão tử
giết ngươi!”
Thịnh Y Diễm ngang nhiển lấy ống tay áo che khuôn
mặt lại, sắc mặt tái nhợt hô to: “Mau giữ hắn lại! Mau giữ hắn lại! Hắn
còn muốn mưu hại thái tử điện hạ!”
Lúc này, trời đã chập tối,
Quân Khanh Liệt dựa vào Thịnh Y Diễm, Tiêu Hổ lại đá về phía hai người,
sắc mặt hắn khiến người ta phải sợ hãi, trong miệng còn rống to muốn
giết người, ai có thể thấy rõ hắn đang đá về phía Thịnh Y Diễm, hay là
đá về phía Quân Khanh Liệt đâu. Thịnh Y Diễm vừa kêu, tiếng mắng của
nhóm dân chúng lại lớn hơn nữa.
Trong lòng Tiêu Hổ biết hắn lại
chịu uất ức, giận sôi lên, cộng thêm lúc trước đã bị thương, một ngụm
máu tươi từ miệng bị nhổ ra, hắn cũng cố gắng chống chọi, hô to: “Không
phải, các ngươi đừng tin yêu nữ này! Ta không hề muốn mưu hại thái tử
điện hạ, ta không có a!”
Nhưng là, giờ phút này nhóm dân chúng sao tin hắn được nữa?
Tiếng hô của nhóm dân chúng to như thế, Tiêu Hổ một miệng khó địch ngàn
miệng, dù có kêu đến rách cổ họng thì thanh âm kia nháy mắt cũng bị biến mất, giống như giọt mưa rơi xuống biển lớn, bông tuyết bay xuống đất
bằng.
Quân Khanh Liệt tựa vào đầu vai của Thịnh Y Diễm, thấy Tiêu Hổ rất nhanh đã bị Thịnh Y Diễm chọc tức sắp chết rồi, hắn mới nhớ tới
Tiêu Hổ đường đường là quan nhất phẩm, ở Trung Tử quốc cũng coi như
người dậm chân một cái cũng khiến thiên hạ rung chuyển, ở trước mặt phụ
hoàng cũng coi như là người tài ba, giữa nhóm bách quan trong triều càng xem như đầu lĩnh duy nhất, nay vậy mà lại bị một nữ tử tuổi còn thanh
xuân đùa bỡn qua lại, hắn nhịn không được liền nghiêng đầu, che giấu ý
cười, ở bên tai Thịnh Y Diễm thấp giọng nói: “Nha đầu, chơi đủ chưa?”
Thanh âm của hắn âm vốn trầm thấp, mang theo ám ách trời sinh, nay cố ý đè
nặng thanh âm lại phảng phất như tiếng đàn cello kéo vang, cực kỳ dễ
nghe lại mang theo gợi cảm lơ đãng. Khi hắn nói chuyện, hơi thở phả vào
sườn gáy Thịnh Y Diễm, trong hơi thở có cỗ hương vị long tiên hương
thoang thoảng.
Ngữ điệu sủng nịch kia, thanh âm ái muội kia, tự
nhiên như vậy tới gần Thịnh Y Diễm, nhất thời khiến lỗ chân lông của
nàng dựng thẳng đứng.
Nha đầu? Còn có thể ghê tởm hơn một chút
không! Không nghĩ tới một người có bề ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng
như vậy, TMD cũng là tên tâm địa gian giảo, nam nhân quả nhiên đều là
một dạng đê tiện như nhau!
Chuyện gì nên diễn đều diễn xong rồi,
nàng cũng không phí hơi tiếp tục đỡ Quân Khanh Liệt nữa, lập tức, chân
nàng mềm nhũn, đem Quân Khanh Liệt đẩy về phía thị vệ bên kia, người
nàng liền giống như bị chấn kinh quá độ, khó mà kiên trì nữa, nghiêng
thân ngã xuống trên người Tử Nhi.
Được Tử Nhi đỡ lấy, Thịnh Y
Diễm ổn định thân mình, trang mô tác dạng đưa tay vỗ vỗ cái trán, rõ
ràng là đang giả vờ hôn mê bất tỉnh, trực tiếp không nhìn ánh mắt của
Quân Khanh Liệt.
Quân Khanh Liệt không nghĩ tới một câu nói thật
lòng của mình cư nhiên chọc giận giai nhân. Hắn bị Thịnh Y Diễm đẩy ra,
tựa vào người thị vệ, áng mắt sâu thẳm nhìn Thịnh Y Diễm, thấy Thịnh Y
Diễm căn bản không hề quan tâm tới mình, thậm chí có nhìn cũng không
thèm lại phiền chán nhắm hai mắt lại, mi mắt hắn hạ xuống, khóe môi xoẹt qua một tia cười khổ cùng tự giễu.
Không nghĩ tới có một ngày hắn nguyện ý muốn thân cận một nữ tử, thế nhưng lại khiến giai nhân chán ghét như vậy!
Bên kia, Phượng Đế Tu dù đang đóng chặt hai mắt, nhưng nhĩ lực đã đủ để hắn “Xem” rõ ràng hết thảy, thấy Quân Khanh Liệt bị Thịnh Y Diễm đẩy ra
không lưu tình chút nào, trong lòng hắn sảng khoái một trận, thầm nghĩ:
không có năng lực còn học theo gia đi thân cận mỹ nhân, xứng đáng!
Từ khi đi tới Tiêu phủ đến bây giờ, Thịnh Dịch Dương luôn luôn thờ ơ lạnh
nhạt, Thịnh Y Diễm chịu khi dễ thì hắn vẫn cứ lạnh lùng nhìn, Thịnh Y
Diễm thu thập người Tiêu gia hắn cũng chỉ nhíu mi nhìn.
Trên mặt
hắn mặc dù đang cực lực áp chế, nhưng trong lòng đã nổi sóng ầm ầm, trên mặt vẫn nhịn không được lộ ra vẻ mặt phấn khích tuyệt luân, hắn thật sự vô pháp tin tưởng sự thật trước mắt này, tự tin bay cao, tài hoa vô
song, nữ tử phúc hắc mọi bề kia lại có thể là nữ nhi bị hắn vứt bỏ ở
trong phủ hơn mười năm, chịu hết mọi loại khi dễ, chỉ biết cúi đầu khóc
lóc nỉ non còn bị lắp bắp.
Điều này sao có thể! Chẳng lẽ người ta khi trải qua sinh tử liền thay đổi hoàn toàn, thật sự có thể phát sinh
biến hóa đáng sợ như vậy sao? Này quả thực chính là thoát thai hoán cốt
thôi!
Nay nàng thật đúng là giống như mẫu thân của hắn a...
Không, nàng so với mẫu thân của hắn càng thêm xuất chúng chói mắt, càng
thêm cường thế trong trẻo lạnh lùng, hơn nữa, mẫu thân tuy rằng cũng là
nữ tử có trí tuệ hiếm có trên đời, nhưng dù vậy cũng không dễ dàng thay
đổi trạng thái cùng gian xảo đa trí như thế a!
Nữ tử trước mắt
này giống như là ngôi sao sáng chói nhất trong đêm mưa tăm tối, mặc dù
có gió to bão lớn cũng vô pháp che lấp ánh sáng của nó.
Đây thật là Thịnh Y Diễm của phủ thái phó hắn sao? Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu mới miễn cưỡng áp chế được khiếp sợ.
Hắn ở trong triều cùng Tiêu Hổ, một tên thuộc thái tử đảng, một tên hiển
nhiên có khuynh hướng theo Dực vương đảng, lại là một văn một võ, vốn là có chút không cùng quan điểm, hôm nay Tiêu Diệp Nhi lại công nhiên đoạt mất Dực vương, khiến thể diện phủ thái phó của hắn mất hết, khẩu ác khí này, hắn khó mà chịu nổi. Giờ phút này Thịnh Y Diễm lại có thể tự mình
đòi trở về, khiến hắn vừa rung động vừa cao hứng theo, ánh mắt hắn nhìn
về phía Thịnh Y Diễm có một tia cuồng nhiệt lại lóe tia sáng kỳ dị.
Nữ nhi này là khối bảo ngọc a, chỉ nhìn thái độ hôm nay của thái tử cùng Dực vương đối với nàng liền biết...
Hắn bên này vừa quyết định, bên kia, Thịnh Y Diễm liền hôn mê bất tỉnh, hắn liền bước nhanh qua, vẻ mặt thân thiết nhìn Thịnh Y Diễm, lại hướng Tử
Nhi khiển trách: “Tử Nhi, ngươi sao có thể chiếu cố tiểu thư như thế!
Mau, không thấy tiểu thư té xỉu sao, mau đỡ tiểu thư hồi phủ, thỉnh đại
phu đi!”
Tử Nhi thấy Thịnh Dịch Dương nhiệt tình như thế, nhưng
thật ra lại ngây ngẩn cả người, hơn mười năm qua, nàng chưa từng thấy
lão gia đối đãi tiểu thư như thế a!
Lão gia căn bản không đem
tiểu thư trở thành nữ nhi, tiểu thư vì thế mới thương tâm như vậy, biết
bao nhiêu lần tiểu thư nhìn thấy mấy tiểu thư thứ xuất kia ở trong hoa
viên cùng lão gia trò chuyện vui vẻ, tiểu thư sẽ lộ ra vẻ mặt thương
tâm, đến ban đêm, tiểu thư sẽ nằm trong chăn lặng lẽ khóc, sau vài lần
tiểu thư liền không đến hoa viên nữa. Nàng biết tiểu thư hâm mộ mấy vị
tiểu thư kia, bởi vì lão gia cho tới bây giờ đối với tiểu thư đều là làm như không thấy.
Nay lão gia phát hiện tiểu thư đã tốt rồi, rốt
cục mới coi trọng tiểu thư, nói vậy tiểu thư tỉnh lại sẽ thực vui vẻ, Tử Nhi nghĩ một chút liền lên tiếng, nói: “Vâng, nhưng là... Nhưng là quý
phủ chúng ta không phái xe ngựa lại đây a.”
Thịnh Y Diễm cùng
thái tử trước sau phóng ngựa rời khỏi phủ thái phó, lão gia liền mang
theo bọn họ vội vàng chạy lại đây, lão gia tất nhiên là cưỡi ngựa đến,
hạ nhân bọn họ cũng là chạy tới theo, làm sao mà có xe ngựa đưa tiểu thư hồi phủ, cũng không thể mượn xe ngựa của Tiêu gia a, nhìn tình huống
như vậy, người ta cũng không cho mượn a.
Tử Nhi nói xong, Thịnh
Dịch Dương mới ý thức được vấn đề, chưa kịp tìm ra cách giải quyết, hoa
ảnh trước mắt chợt lóe, Sở Thanh Y đột nhiên nhảy đi ra, một thân cẩm
bào màu tím thêu mấy đóa hoa đỏ thẫm tùy ý lay động, quả thực tựa như
một con bướm lòe loẹt.
Hắn nhảy lại đây, liền tỏ vẻ thân thiết
nâng tay khoác vai Thịnh Dịch Dương, ánh mắt sáng như ngọc nhìn chằm
chằm Thịnh Y Diễm đang tựa vào người Tử Nhi, mị mị đôi mắt, nói: “Ta có
mang theo xe ngựa tới, thái phó mau đem Thịnh muội muội đưa lên xe ngựa
đi, ta đưa Thịnh muội muội hồi phủ là chuyện nên làm, dù muội muội được
chăm sóc tận tình nhưng cũng đừng trì hoãn xem bệnh.”