Ánh trời chiều chiếu xuống, người nọ chỉ như đám mây trắng, mờ mờ ảo ảo, nhưng lại không giấu được phong thái của hắn. Hắn đứng trên cây hoa đỏ, giống như tiên nhân đứng trên đám mây đỏ theo gió bay đến, một đầu tóc đen xõa xuống đằng sau, nhẹ nhàng bay bay, tiêu sái vô song, phiêu dật ôn nhuận, phong lưu phóng khoáng.
Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, bạch y bay bay, rõ ràng chỉ là hai màu trắng đen đơn điệu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy còn hơn ngàn vạn sắc thái trên thế gian.
Khoảng cách quá xa, người nọ lại đứng chỗ cao, mặc dù nhãn lực của Thịnh Y Diễm bất phàm, nhưng vẫn không thấy rõ diện mạo của nam tử kia. Chỉ mơ hồ thấy dung nhan như họa, như ngọc như lan, sáng chói bức người. Trên thân người này tỏa ra khí chất thản nhiên mà thần bí, khiến người ta cảm thấy dung nhan của hắn không hề trọng yếu nữa.
Hắn như băng tuyết ngàn năm trên dòng sông băng, ánh trời chiều phía chân trời chiếu xuống người hắn khiến hắn như ngôi sao tỏa ánh sáng lấp lánh lung linh. Lại như hồ nước cổ xưa trên đỉnh núi cao, gió thổi qua không một gợn sóng, trong yên tĩnh cực hạn lộ ra linh khí thần bí. Bất tri bất giác, Thịnh Y Diễm nhìn tới ngây ngẩn, lại đúng lúc này, nam tử nhẹ nhàng nâng tay lên.
Theo động tác nhẹ nhàng chậm chạp kia của hắn, Thịnh Y Diễm mơ hồ thấy được đôi mắt tối đen của hắn, lạnh lẽo lại yên bình như vậy, giống như một hồ nước trong xanh có thể hút mất linh hồn người ta.
Loại khí chất này không phải xã hội hiện đại hào hoa kia có thể tạo ra, khiến cho Thịnh Y Diễm chưa bao giờ gặp qua nhân vật bậc này, nhất thời giật mình ngẩn ra. Đột nhiên, một làn gió mát bay đến mơn trớn, nàng chỉ cảm thấy sợi tóc mới vừa rồi vì khống chế con ngựa mà bị tán loạn nay được làn gió mát kia nhẹ nhàng làm bay lên, lại chậm rãi hạ xuống, mềm mại nằm yên bên sườn mặt nàng, không một tia hỗn độn.
Thịnh Y Diễm cả kinh, khó có thể tưởng tượng làn gió mát kia nếu như xoẹt qua cổ của nàng sẽ phát sinh cái gì. Nàng chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm cùng uy hiếp như vậy, lại càng chưa từng bị đối xử lỗ mãng như thế. Nàng chợt thu hồi suy nghĩ, ánh mắt lại càng sắc lạnh, rạng rỡ như sao sáng nơi chân trời. Cho tới bây giờ, nàng không hề e ngại nguy cơ, mà nguy cơ chỉ kích thích niềm kiêu ngạo tận sâu trong xương thịt nàng, thúc đẩy nhiệt huyết nàng sôi trào mà thôi.
Nam tử kia giống như cảm nhận được ảo não của nàng, cư nhiên truyền một tiếng cười khẽ đến bên tai nàng. Tiếng cười kia như băng như ngọc va vào nhau, cực kì thanh nhuận.
Tiếp đó, hắn lại hạ tay xuống, gió mát ngay lập tức lại tới, ngay khi cả người Thịnh Y Diễm đề phòng, vẫn có một làn gió mơn trớn cánh môi của nàng, vừa ôn nhu vừa ấm áp. Xúc cảm rõ ràng như thế, giống như có người dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa môi nàng, một cỗ tê dại cùng ngưa ngứa ập đến. Ngay sau đó, một đoạn bờm ngựa bị cắt đứt, mà đoạn bờm ngựa đó rơi xuống từ chỗ vừa rồi môi nàng mới chạm qua trên thân ngựa.
Nàng bị tên hỗn đản này chọc ghẹo!
Bỗng nhiên nhận ra điều ấy, Thịnh Y Diễm tức giận tới mức hai tròng mắt như có hỏa diễm sáng chói thiêu đốt. Thân thủ của nàng bất phàm, chưa từng nếm qua chọc ghẹo như vậy, mặc dù ở hiện đại diễm danh của nàng vang xa, không biết bị bao nhiêu nam nhân mơ ước, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ bị người khác phái chọc ghẹo như thế. Nam nhân này, quả thực đáng chết!
Hắn đã dùng yêu pháp gì, trước lộ ra gương mặt như trích tiên, sau lại làm ra hành động như yêu ma tà ác, lừa đảo người ta, thật là đáng giận!
Thịnh Y Diễm nheo mắt, cúi đầu lấy tay hung hăng lau qua khóe môi, bộ dáng đầy chán ghét, lửa giận bốc lên vạn trượng. Nàng lần nữa nâng mắt nhìn qua, chỉ thấy một cây đại thụ muôn vàn đóa hoa, hoa nở rực rỡ, theo gió đưa hương, nhưng đại thụ kia lại không còn nam tử như trích tiên đứng trên hoa với dáng vẻ phong lưu kia nữa.
Hắn thế nhưng cứ đi như vậy!
Loại cảm giác này như là ngươi cùng người ta xảy ra mâu thuẫn, náo loạn một hồi, kết quả người nọ đột nhiên khoát tay mà đi, khiến tức giận toàn thân ngươi đều không có chỗ phát tiết, cho tới khi toàn bộ lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng đều buồn bực mới thôi.
Thịnh Y Diễm bực mình không thôi, khuôn mặt tuyệt diễm bị lửa giận thiêu hồng, càng trở nên diễm lệ muôn vẻ.
Đến lúc này nàng mới xoay người chuẩn bị giục ngựa chạy đi. Trong lúc xảy ra chuyện kia, Quân Khanh Liệt kêu người dẫn một con ngựa khác đến, xoay người lên ngựa, vẫn chưa chú ý tình huống bên này. Đợi hắn ngồi ngay ngắn, liền nhìn thấy vẻ mặt của Thịnh Y Diễm, ánh mắt không khỏi chợt lóe, quay đầu dọc theo tầm mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy cây hoa nở rực rỡ xòe ra như một cái ô, tú lệ phiêu hương. Đồng tử của hắn híp lại soi xét, thế này mới thu hồi tầm mắt.
Mà Thịnh Y Diễm đã sớm dời ánh mắt, phát tiết lửa giận, kẹp chặt bụng ngựa. Tử Điện như tia chớp màu đen, phi nhanh ra ngoài, chỉ còn hỉ bào theo gió bay phần phật phía sau, trông vô cùng diễm lệ.
Thấy nàng xông ra ngoài, Quân Khanh Liệt cũng vung cương ngựa, con ngựa dưới thân kêu dài một tiếng, cũng theo sát đằng sau chạy ra khỏi tiểu viện. Hắn mặc một thân hắc bào tung bay trong gió, áo bào huyền sắc như sóng triều, như hắc long đang nhàn nhã bay lượn, tung bay theo gió, trông rất sống động. Gió thổi mây bay, hai con ngựa phi nhanh như gió, y phục điên cuồng bay loạn, ập vào tầm mắt của mọi người, một đỏ một đen, đồng dạng hài hòa, tao nhã nhiếp hồn.
Đợi đến khi hai người một trước một sau không còn bóng dáng, mọi người mới một lần nữa há miệng thở dốc, đều nhanh chóng chạy theo, cũng hướng ngoài phủ mà đi, đều muốn chạy tới Tiêu phủ xem náo nhiệt. Trực giác cho thấy, trận náo nhiệt này nhất định trăm năm khó gặp, bọn họ may mắn đụng phải, nên không thể bỏ lỡ.
Hôm nay đích nữ phủ thái phó gả đi, cửa chính rộng mở, tân khách ùn ùn mà đến. Vốn mọi người nghe nói Dực Vương không tới phủ thái phó đón dâu, lại vòng qua phủ thái phó dẫn đội ngũ đón dâu hướng tới phủ của Tiêu đại tướng quân mà đi. Nhất thời, các vị tân khách đều kinh ngạc, ai ngờ tin tức này còn chưa hết, lại nghe thấy Thịnh tiểu thư không chịu nổi đả kích, đã thắt cổ tự sát, chuyện này càng trở nên náo nhiệt, nhanh chóng gây oanh động.
Vừa rồi đi theo Thịnh Dịch Dương đến tiểu viện chẳng qua đều là bằng hữu thân thiết của hắn, đại bộ phận tân khách đều ở lại bên ngoài. Lúc này, bọn họ còn đang ồn ào nghị luận, không nghĩ tới nhìn thấy một nữ tử đầu đội mũ phượng, vai quàng khăn, phóng ngựa chạy ra từ nội viện phủ thái phó. Hồng y diễm diễm, mà người cũng diễm diễm, quả nhiên là phong thái trác tuyệt. Nháy mắt liền thản nhiên khống chế con ngựa vòng qua đám người xông ra ngoài, phương hướng không rõ, lưu lại đằng sau là một loạt ánh mắt kinh diễm.
Không đợi mọi người ở đây phản ứng lại, ngay sau đó lại có một con ngựa khác chạy đến. Y phục thêu kim long, tung bay phần phật, không cần nhìn kỹ cũng biết là thái tử Quân Khanh Liệt. Trong chớp mắt, hai người một trước một sau cưỡi ngựa chạy đi, sau khi mọi người hết ngạc nhiên, lại hai mặt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Thái tử trong trẻo lạnh lùng lại kinh thải tuyệt diễm của bọn họ thế nhưng đuổi theo một nữ tử, này... Này chớ không phải là mắt bọn họ có vấn đề đi?
Có điều, phong thái của nữ tử chạy đằng trước kia thật diễm lệ, nhưng là đội mũ phượng lại quàng khăn, hôm nay ở Thịnh phủ ngoại trừ đệ nhất mỹ nhân bị vứt bỏ kia cũng không có người nào mặc như thế. Đó làm sao có thể là Thịnh Y Diễm? Thịnh Y Diễm đẹp thì đẹp thật, cũng chỉ là bình hoa vô dụng tầm thường, lại có dáng vẻ khúm núm khiếp nhược, nào có phong thái diễm lệ vừa rồi? Nhưng, ngoại trừ Thịnh Y Diễm, còn ai có thể đội mũ phượng vai quàng khăn chạy ra từ bên trong Thịnh phủ đâu? Còn nữa, không phải Thịnh tiểu thư không chịu nổi đả kích nên tự sát rồi sao?
Thịnh Y Diễm cũng không để ý đám tân khách kia, nàng phóng ngựa từ cửa chính phủ thái phó lao ra, liền dựa theo trí nhớ hướng phủ đại tướng quân chạy đi. Từ xưa, người quyền quý đều thích sống theo kiểu quần cư, bọn họ tự thấy thân phận mình cao sang, nên không muốn sống cùng nơi với nhà phú quý bình thường, hoặc dân chúng bình dân.
Cho nên, phủ Thịnh thái phó, cùng phủ Tiêu tướng quân chẳng qua chỉ cách nhau có hai con phố mà thôi. Không đợi đội ngũ đón dâu tới, Thịnh phủ đã loạn thành một đoàn, các tân khách đều chạy nhanh đến Tiêu phủ xem náo nhiệt, nghi thức đưa dâu bình thường cũng đều lười nhác không làm, cửa Thịnh phủ một mảnh vắng vẻ.
Nhưng, chuyển qua một con phố khác lại là tiếng cổ nhạc rầm rộ tận trời, khăn đỏ treo khắp nơi, xe ngựa đông nghìn nghịt, tân khách như mây đến xem náo nhiệt, phát tiền mừng cho nhóm dân chúng, hết người này đến người nọ nối gót mà đến, khắp nơi toàn người là người. Cửa chính của phủ Tiêu tướng quân cùng cửa chính của phủ Thịnh thái phó, một trong trẻo lạnh lùng, một náo nhiệt phi thường, hình thành đối lập rõ rệt.