Những ngày sau đó, cả giới truyền thông đều biết vụ việc hai voẹ chồng Dương Triệu đưa nhau ra toà, cũng là khi đó, mọi người mới biết được âm mưu của Dương Thiên Lỗi cùng Triệu Hạ Nhiên làm mấy năm trước, đó là cùng nhau đẩy vợ chưa cưới(bạn thân) từ trên tầng hai mươi xuống.
Tất cả mọi người tham dự và dư luận không khỏi bàng hoàng về hai con người máu lạnh đó. Đồng thời họ cũng tiếc cho người con gái xấu số kia. Những đối tác làm ăn cùng hai người đều đồng loạt rút cổ phần của mình về, bởi vì họ không muốn dính dáng tới hai người đó nữa.
Sau khi toà tuyên án xử phạt hai người về hành vi giết người cùng âm mưu cướp tài sản là ba mươi lăm băm tù giam. Lúc này, Triệu Hạ Nhiên nói với An Diệp Lạc:
- Lạc Nguyên, cậu giúp mình chạy án được không? Mình không muốn ở trong tù!
An Diệp Lạc nhìn Triệu Hạ Nhiên nói nhỏ vào tai Triệu Hạ Nhiên:
- Cậu cảm giác bị người trên giường phản bội thế nào?
- Rất hận!
- Đúng vậy a!
- Mà sao cậu lại hỏi mình như vậy? Lạc Nguyên cậu đã hứa rằng khi mình kiện Dương Thiên Lỗi ra toà thì sẽ chạy án giúp mình để mình không phải ngồi tù sao?- Triệu Hạ Nhiên nhìn An Diệp Lạc hỏi.
- Mình có hứa sao? À, quên không nói cho cậu biết, mình chính là An Diệp Lạc của mấy năm về trước bị hai người khiến cho mất mạng đấy!
- Không, không đúng! Không đúng, cậu gạt mình!- Triệu Hạ Nhiên không thể tin được câu nói vừa rồi mình đã nghe.
- Không tin sao? Cũng chẳng sao, chờ hai người ra tù thì có nhiều điều thú vị chờ hai người lắm!
- Cậu... cậu...???
Triệu Hạ Nhiên không thể ngờ được, cô ta không tin những gì mình nghe thấy, tinh thần suy sụp, bị cảnh vệ đưa vào nhà giam, nhìn An Diệp Lạc đứng đó khẽ cười, không hiểu sao Triệu Hạ Nhiên trong lòng lo lắng.
Bên kia, Dương Thiên Lỗi nắm tay tiểu Nhu nói:
- Tiểu Nhu! Khi nào thì người của em sẽ tới? Có thật sự sẽ giúp anh thoát khỏi lao ngục không?
- Người của tôi? Anh nhận nhầm người rồi!- tiểu Nhu cười nhìn Dương Thiên Lỗi.
- Tiểu Nhu, em nói gì vậy? Anh nghe lời em nên đã cùng cô ta ra toà nói hết mọi chuyện, lúc đó em cũng đã đồng ý sẽ giúp anh chạy án mà?- Dương Thiên Lỗi không tin vào tai mình, anh ta nắm chặt tay tiểu Nhu hỏi.
- À! Sao tôi chẳng nhớ gì cả vậy? Chào anh, chúc anh ở nhà mới có thật nhiều niềm vui!- nói xong tiểu Nhu bước quay đi. Dương Thiên Lỗi liền vội vàng túm chặt tay cô giữ lại nói.
- Tiểu Nhu! Em làm sao vậy? Không phải em đã hứa với anh sao?- Trong lòng Dương Thiên Lỗi lo lắng không thôi, hắn ta sợ mình phải sống trong ngục tù, nói đó rất đáng sợ, cho nên hắn cố gắng níu giữ tiểu muốn nhờ tiểu Nhu cứu mình.
Lúc này, phía xa, Tống Nghiêm Tịch gọi tiểu Nhu:
- Đinh Nguyệt! Chúng ta đi thôi!
- Dạ, đại ca!
Nghe tiểu Nhu trả lời, Dương Thiên Lỗi kinh ngạc, hắn không ngờ họ lại quen biết nhau, Dương Thiên Lỗi như không tin liền hét lên:
- Vì sao? Vì sao đối với tôi như vậy?
- Vì sao à? Không phải vì trước kia anh đối với vợ chưa cưới của mình như vậy sao?
- Tiểu Nhu, cô... cô???- Dương Thiên Lỗi chỉ vào tiểu Nhu, mà không phải, là Đinh Nguyệt hỏi.
- Vì sao tôi biết? Tôi sẽ không nói cho anh biết! Anh nên lo cho bản thân mình trong những năm ở trong tù đi!
Dương Thiên Lỗi thẫn thờ, hắn không ngờ mình một đời chuyên đi tính kế người khác, vậy mà giờ đây lại thê thảm tới vậy, bị người ta lừa gạt khiến cho nhà cửa tan nát, danh vọng tụt dốc không phanh, lại còn bị dính tới lao ngục.
Sau khi vào trong ngục, cả hai người Triệu Hạ Nhiên cùng Dương Thiên Lỗi bị những phạm nhân trong ngục hành hạ đánh đập, nhiều khi chảy máu, như vậy vẫn chưa là gì, họ thậm chí còn bị lôi ra là kẻ phục vụ tình dục đồng giới cho những kẻ đó. Tinh thần lo sợ, còn bị đánh đập khiến hai người khổ sở không thôi. Ba mươi lăm năm, hai người không biết mình còn có thể sống tới khi đó hay không nữa. Thế mới nói, nhân quả tuần hoàn, có vay có trả.