Khi Nữ Vương Xuyên Qua Thành Nữ Phụ

Chương 2: Chương 2




Cô rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh lại, khuôn mặt trắng nhợt có chút khí sắc.

Cô từ lúc nhỏ đã được rèn luyện kĩ lưỡng, về thân thủ lẫn tinh thần. Là một sát thủ thì không được phép sợ hãi trước bất kì tình huống nào.

Giết người cô cũng mặt không biến sắc, hà cớ gì phải hoảng loạn trước cái hoàn cảnh này!

Dựa theo trí nhớ của thân xác này, cô cũng tạm biết được một số chuyện.

Cái cổ thân thể này tên là Hàn Tử Du, rất may mắn trùng với tên của cô, sau này cũng sẽ thuận lợi hơn, không cần cảm thấy "nhột" khi có người gọi mình bằng một cái tên xa lạ.

Hàn Tử Du này là một đại tiểu thư của một tập đoàn lớn mạnh. Hiện đang sống cùng cha, mẹ kế và đứa em gái cùng cha khác mẹ.

Theo cảm nhận, cổ thân thể này cực kì không thích cô em gái nhu nhược của mình, Hàn Tinh.

Mà khoan đã, cái gì, Hàn Tinh sao ?

Cô cảm thấy cái tên này thực quen, đã từng nghe qua!

Chẳng phải là tên của nữ chủ truyện "Bạch Kiểm Tiểu Thư" hay sao ?

Trùng hợp! Chắc chắn là trùng hợp!

Nếu như cái em gái Hàn Tinh kia thực sự là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc, hiện tại cô lại nhập hồn vào thân xác Hàn Tử Du, tên nữ phụ độc ác ?!

Cô thực không dám nghĩ a!

Hắc tuyến bắt đầu tủa ra, khuôn mặt vừa lấy lại khí sắc, lần nữa trắng bệch. Cô cố gắng lắc đầu phủ nhận, bản thân sẽ không xui xẻo như thế đâu!

Lại nói đến nhân cách của cái vị Hàn Tử Du này, aiz, thối nát cực hạn!

Khi từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương cùng sự dạy dỗ của mẹ, còn người cha kia, hừ, ông ta hàng tháng quăng tiền cho cô, một chút tình cha cô cũng không cảm nhận được. Mà tất cả tình yêu thương kia đều dành trọn cho vợ hai cùng đứa con gái ngoan hiền kia.

Cũng bắt nguồn từ đó mà Hàn Tử Du từ một cô bé đáng yêu biến thành một nữ tử đanh đá, chanh chua cùng háo sắc, lẳng lơ.

Trái tim phủ sương của cô cũng vì cái hoàn cảnh của thân thể này mà rung động, chua xót, thương cảm.

Nhếch mép cười quỷ dị, ánh mắt cũng sắc bén không ít. Cô là người ân oán phân định, có ân cô tất báo, có oán cô tất trả!

Tuy rằng cái kia không đối với cô, bất quá hiện tại Hàn Tử Du kia cùng cô đã là một, mà việc của cô ta cũng chính là của cô.

''Chị hai --''

Đột nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Ai ?

''Chị hai'' sao ? . . .

. . . Ngoài cô em gái Hàn Tinh thì còn ai !

Cô vội vàng ra mở cửa, xem xem rốt cuộc cái vị em gái trong truyền thuyết kia rốt cuộc là người như thế nào.

Cửa vừa mở ra, lọt vào tầm mắt của cô là một cô gái cực kì xinh đẹp. Đôi mắt hạnh to tròn long lanh, cái mũi thanh tú cao ngất, đôi môi hồng chúm chím, làn da trắng nõn, mái tóc đen cắt ngắn ôm sát khuôn mặt bầu bĩnh, trông vô cùng đáng yêu.

Trong khi cô đang thưởng thức nhan sắc người trước mặt thì Hàn Tinh cũng ngầm đánh giá cô.

Cô ta thật sự bất ngờ xen lẫn đố kị với người trước mặt, chị ta là Hàn Tử Du thật sao? Sao chị ta có thể xinh đẹp như vậy chứ. Rõ ràng khuôn mặt đậm son phấn kia thực buồn nôn, tại sao lại . . . ?

Hiện tại khuôn mặt tinh xảo không chút son phấn, đặc biệt là đôi mắt màu tím than kia, ánh mắt đó thật khác, cô ta dường như thấy được tia lạnh lùng trong đó.

Cô biết Hàn Tinh đang dò xét mình, thản nhiên để cô ta đánh giá, nhàn nhạt nở nụ cười nửa miệng nhìn nét biến hóa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

''Em gái là đang tìm chị sao ?'' cô khẽ mở môi đỏ mọng hỏi.

''Chị . . . chị là chị hai thật sao ?'' Hàn Tinh có chút lắp bắp hỏi, cô ta hoàn toàn không tin người trước mặt chính là Hàn Tử Du.

Cô yếu ớt cười.

''Em không nhận ra chị ?''

Hàn Tinh lập tức nở nụ cười xởi lởi:

''Nào có a, em chỉ có chút bất ngờ thôi ạ.''

''Chị mau xuống chuẩn bị đi, chúng ta cùng nhau đi học.'' Hàn Tinh nở nụ cười tươi rói, thân mật ôm cánh tay cô.

Nụ cười thực ngọt ngào. Bất quá cô lại chán ghét cái nụ cười kia không thôi, thực giả tạo.

''Được''

Cô bài xích gạt tay của Hàn Tinh ra, mỉm cười đầy ẩn ý rồi đóng cửa lại.

Vừa đóng cửa xong, bên ngoài cái đáng yêu Hàn Tinh liền lập tức biến hóa, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo lợi hại. Tay nắm thành quyền, hậm hực bỏ đi.

Đừng nghĩ rằng cô không biết bên ngoài Hàn Tinh làm cái gì, cô cảm nhận được lửa giận hừng hừng cháy từ bên ngoài a!

Cái em gái này, cô thực thích!

Khóe môi khẽ câu lên mị hoặc, ánh mắt thâm sâu lóe lóe sáng.

______________dải phân cách_______________

''Tử Du đâu ?'' Hàn Dực, cha của Hàn Tử Du, lạnh lùng hỏi.

Đối với đứa con gái do người đàn bà đó sinh ra, ông ta hoàn toàn không có một chút cảm tình.

Cũng vì vậy mà Hàn Dực suốt ngày dùng khuôn mặt lạnh lùng, à không còn có khuôn mặt lửa giận đối với cô.

''Chị hai đang. . .''

''Tôi đây.'' cô từ trên lầu bước xuống, cắt lời của Hàn Tinh.

Cả ba người ngước mặt nhìn cô, biểu cảm trên mặt ba người biến hóa vô lường.

Mắt ông Hàn đột nhiên lóe lên một tia sáng khó nhận ra. Hàn thị, mẹ Hàn Tinh, trên khuôn mặt xinh đẹp không tuổi không che dấu nỗi sự bất ngờ.

Khuôn mặt này thật giống tiện nhân đó, nghĩ đến đây bà ta nhịn không được quay sang biểu hiện của Hàn Dực, chỉ thấy mặt cương nghị của ông ta không chút biểu cảm. Thấy vậy, bà ta thở vào nhẹ nhõm.

Đương nhiên hành động kia của bà ta không qua khỏi đôi mắt tinh tường của cô.

''Chị hai --'' Hàn Tinh đứng dậy, nhanh chân chạy lại thân thiết ôm cánh tay trắng noãn của cô, cười tít mắt.

''Ơh, chị hai không trang điểm sao ? Hay là để em giúp chị --'' Hàn Tinh ''tốt bụng'' ngỏ ý giúp cô.

Cô biết lòng tốt của Hàn Tinh, nhưng thực tình cô không dám nhận:

''Cảm ơn ý tốt của em, nhưng chị không cần'' cô cười nhẹ từ chối.

Mặt Hàn Tinh khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh lấy lại tươi cười như trước.

Cô trong lòng không ngớt vỗ tay tán thưởng tài diễn xuất cùng che dấu cảm xúc của cô ta quá sức xuất thần đi.

''Ha, Tử Du, con mau ngồi xuống ăn sáng đi --'' Hàn thị mỉm cười, bộ dáng mẹ hiền lương mẫu khiến cô càng cười lạnh trong lòng.

''Vâng --'' cô mặt không chút biểu cảm ngồi xuống bàn ăn, khóe mắt mang theo tia cười lạnh nhìn ''gia đình'', hình như cô ngồi đây quá dư thừa.

Cô chỉ ăn một chút rồi đứng dậy, không tiếng chào, bước nhanh ra ngoài.

''Mày không biết chào dì mày một tiếng sao ?'' giọng nói Hàn Dực lạnh lùng, không che giấu sự nóng giận.

''Không sao đâu anh, trước giờ đều vậy mà, cứ để Tử Du đi học đi.'' bề ngoài quả thực rất giống là đang giúp cô, nhưng thực chất câu nói ''trước giơ đều vậy mà'' của Hàn thị lại ''vô tình'' tố cáo cô.

Mẹ tốt a!

Cô cười lạnh, hờ hững nói:

''Thưa cha, thưa dì, con đi học.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.