"Triệt, anh bị thương, cho nên hôm nay không cần đến trường." Cô vừa giúp Âu Dương Triệt xử lí vết thương vừa nói. Nhìn vết thương đáng sợ, lại là trên da thịt trắng nõn của hắn thì càng thêm dữ tợn, lòng cô thực sự rất đau đớn.
"Được." Âu Dương Triệt không đành lòng từ chối cô, lập tức mỉm cười trả lời.
Nhìn bộ dáng chăm chú băng bó của cô, tâm hắn ngọt ngào vô cùng, mặc kệ vết thương có đau đớn cỡ nào đi nữa thì hắn cũng không cảm thấy đau rất một chút nào, còn ngược lại là đằng khác.
"Đã xong, Triệt, em đưa anh về."
Âu Dương Triệt tươi cười gật đầu, cùng cô chuồn êm ra khỏi nhà. Bởi lẽ họ đã phát hiện Hàn Tinh đã thức dậy, vạn nhất cô ta nổi điên lên đi tìm bọn họ thì thật sự phiền phức, nhất là trong lúc này.
-----ta là dãy phân cách phiền phức-----
"Song Y, em muốn đi học sao ?" Song Nhi giật mình, ngây ngốc nhìn Song Y đồng phục chỉnh tề, ngồi trước gương chảy tóc đen dài của mình, lập tức lo lắng hỏi.
Song Y bị thương lần đó quả không hề nhẹ, sốt mê man mấy ngày liền, rất may mắn Song Nhi là một người am hiểu độc thuật lẫn y thuật, cho nên mới có thể đem Song Y khỏe lại, nhưng là vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
"Chị cứ yên tâm, em không sao." Song Y không quay đầu lại nhìn Song Nhi một cái, chỉ nhẹ nhàng thực hiện động tác chảy suôn tóc, khóe môi cười nhạt, nhìn qua gương Song Nhi có thể thấy được ánh mắt của Song Y rét lạnh vạn phần, cơ mồ muốn lãnh hơn chị hai là cô.
"Em tính trả thù sao ?" Song Nhi gấp gáp đi đến, bắt ép Song Y phải đối diện mình, nhìn thẳng mắt nhau, không khó để phát hiện tia lo lắng nồng đậm trong mắt hạnh to tròn của Song Nhi.
Hàn Tử Du không phải một kẻ dễ đối phó, hơn nữa hiện tại Song Y lại yếu như thế, muốn trả thù Hàn Tử Du chẳng khác nào là đi tìm cái chết.
"Chị không cần lo cho em, em biết mình nên làm gì." Song Y dùng đôi mắt mang đầy tia tạp chất nhìn thẳng vào Song Nhi, môi vẫn duy trì độ cong đẹp mắt, ý cười càng lúc càng sâu.
"Em . . . " Thái độ kì lạ này của Song Y thật khiến Song Nhi lo lắng, trong lòng thầm mắng không ổn, biểu hiện này khẳng định Song Y đang muốn phanh thây Hàn Tử Du làm trăm mảnh, nhưng mà lại không giống cách hành động thường ngày của Song Y, nhất định là Song Y đã bị đã kích thật lớn, hận thù trong lòng rất sâu sắc!
Song Y cười trấn an, vỗ vỗ mu bàn tay trắng nõn của Song Nhi.
"Em tự biết mình nên làm gì và không nên làm gì, chị không cần lo lắng."
Nói xong liền xoay người, vớ lấy cái cặp trên giường, sau đó không nhanh không chậm rời khỏi phòng, để mặc Song Nhi ngồi đó, trầm mặt một lúc lâu.
"Tao nên giết chết mày, và không nên để mày yên thân, Hàn Tử Du!" Vừa đóng cửa phòng lại, Song Y tựa lưng vào cửa, môi cười lạnh, mấp máy nói nhỏ, sát ý trong mắt thực khiến người ta khiếp sợ.
----ta là dãy phân cách khiếp sợ-----
Cô vừa đến cửa lớp liền bắt gặp Tống Ngạo Thiên đang đứng trước cửa, tựa lưng vào vách tường, hay tai đút túi quần, cúi mặt xuống để mặc tóc rủ trước mắt che đi phượng mâu tuyệt mỹ.
Bộ dáng kia thật không biết đã đốn tim bao đứa con gái đi ngang qua đây. Cô ngây ngốc một lúc, bất chợt mỉm cười, bắt đắc dĩ lắc lắc đầu, chắc chắn mình không có trong số đó.
"Tử Du, tôi có chuyện muốn nói với em." Cô vừa bước đi lướt qua hắn, một bàn tay to lớn ấm áp đột ngột bắt lấy tay cô, bên tai lại truyền vào giọng nói trầm ấm của Tống Ngạo Thiên.
Cô sững người, hắn sao lại đột nhiên muốn nói chuyện với cô, nhưng rồi cảm thấy không có gì là không ổn, cho nên cô lập tức gật đầu.
"Được."
Sau trường . . .
"Anh muốn nói với tôi cái gì ?" Cô cùng Tống Ngạo Thiên đã đứng ở khuôn viên trường thật lâu rồi, mà hắn chỉ là một mực im lặng nhìn cô, không mở miệng nói bất cứ điều gì, làm cho cô nheo mắt khó chịu, buộc phải mở miệng hỏi hắn.
"Em có vẻ đang rất hạnh phúc." Hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ là cười nhạt một tiếng, mắt chuyển hướng, nhìn vào bãi cỏ xanh mướt dưới đất.
"Có ý gì ?" Cô nhíu mày, khó hiểu hỏi lại lần nữa.
"Ha, cũng phải, cùng người mình yêu bên nhau tất nhiên sẽ hạnh phúc vô cùng." Hắn ngồi xuống, tựa lưng vào gốc cây phượng vĩ, mỉm cười nhìn xa xăm, đột nhiên tim cô lại nhói lên một cái, hắn bây giờ thật cô đơn!
"Anh . . . "
Đột nhiên, Tống Ngạo Thiên vươn tay kéo mạnh người cô xuống, để cô ngồi cạnh hắn, tựa vào ngực hắn, hắn choàng tay ôm lấy thân thể đang run lên của cô.
"Hãy để tôi ôm em, chỉ một chút thôi." Hắn trầm giọng nói, giống như nỉ non, giống như khẩn cầu cô. Bởi vì đầu cô áp lên ngực hắn, cho nên không thể thấy được ánh mắt của hắn đau đớn như thế nào.
Cô im lặng, thôi cựa quậy, để yên cho hắn ôm, cảm giác ấm áp này quá quen thuộc, hình như là lần hắn ôm cô cách bây giờ cũng khá lâu rồi.
"Tử Du, tôi biết đối với em tôi không là gì cả, hay cùng lắm chỉ là bạn mà thôi. Nhưng mà có lẽ em không biết được, tôi, tôi thực sự yêu em! Ha, có phải buồn cười lắm không, một kẻ trăng hoa như tôi lại nói ra mình thật tâm yêu một người, nghe có vẻ quá hư cấu đúng không ?
Nhưng điều đó lại xảy ra, tôi yêu em, cũng không rõ nguyên nhân, chắc có lẽ là do em thay đổi quá nhiều, và con người hiện tại của em đã làm tôi rung động, em lạnh lùng, đôi khi lại còn đỏ mặt đáng yêu, thực không thể nào không yêu em được!
Và tôi cũng biết, trong tim của em chỉ có một mình Âu Dương Triệt, không hề có chỗ cho tôi, dù là rất nhỏ. Đau đớn, tim tôi như muốn rỉ máu, nhưng mà được thấy nụ cười của em, ôn nhu của em, không phải cho tôi, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc."
Hắn ôm cô thật chặt, thì thầm vào tai cô, cả người run rẩy không thôi, bộc bạch hết tất cả nỗi lòng của mình.
Cô bần thần thật lâu, cho đến khi có một giọt nước rơi trên mặt của cô, cô mới choàng tỉnh, ngước mặt lên nhìn Tống Ngạo Thiên, hắn khóc!
Nói thật, nghe những lời nói của hắn, tâm cô rung động kịch liệt, nhưng mà cô đã yêu Âu Dương Triệt, làm sao có thể yêu hắn được.
"Xin lỗi." Cô rũ mắt xuống, giọng nói mềm mại thật nhỏ, không che giấu được áy náy.
"Không sao, không cần phải xin lỗi, bởi vì em không có lỗi, là tôi tự nguyện yêu em. Và cho dù như thế nào thì tôi cũng sẽ mãi yêu em." Hắn mỉm cười, thăm tình nói, ôn nhu đặt lên cái trái trơn bóng của cô một nụ hôn nhẹ.
"Thật xin lỗi." Hắn thực khiến cô khó chịu, tim cô tại sao lại đau đớn như vậy, không thể nào nói nên lời được, ngay cả cô cũng không biết mình đang bị cái gì, chỉ biết mình thật có lỗi với hắn, chỉ có thể xin lỗi mà thôi.
"Em vào lớp đi, tôi muốn ở đây một chút." Tống Ngạo Thiên buồn cười xoa đầu cô, buông tay ra, đỡ cô đứng dậy, mỉm cười ôn nhu nói, nhưng mà đâu đó trong ánh mắt lại không che giấu được nỗi thương tâm thật sâu.
"Được." Cô nhu thuận gật đầu, bước thật nhanh rồi khỏi, che dấu không cho hắn thấy vành mắt đỏ ửng của cô.
Tay đặt lên tim, cảm thụ từng nhịp đập nhanh chóng của nó, nhắm chặt mắt nhớ lại từng kỷ niệm của cô cùng hắn, thủ thỉ trong lòng, cô có hay không yêu Tống Ngạo Thiên ???