Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Chương 17: Chương 17




“Ngươi nói lung tung cái gì?” Vu Nguyệt Khánh hạ giọng, ngoài cửa sổ vang lên thanh âm té ngã rất nhỏ, Hùng Đại nghe không được nhưng hắn thì nghe thấy.

“Ta không nói lung tung, ta thực nghiêm túc!” Hùng Đại ngẩn mặt lên: “Mấy ngày nay vẫn ngủ không ngon, cho dù đang ngủ lại bị ác mộng, hoặc là đột nhiên tỉnh lại. Có thể ta có điểm nhận thức giường đi! Bất quá lúc ở Mê Chi Lâm ta với ngươi cùng nhau ngủ không có như vậy, hơn nữa tiên tử kia cũng tới trong mộng tìm ta!”

Vu Nguyệt Khánh sắc mặt trầm xuống, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận vô danh: “Không được.”

“Tại sao?” Hùng Đại khó hiểu: “Chúng ta hai đại nam nhân thì sợ cái gì, cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau! Huống chi giường to như thế, ta ngủ cũng sẽ không loạn đè người, sẽ không có bộ dạng như vậy. Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta hay sao?”

“. . . . . .” Vu Nguyệt Khánh không nói gì , gấu ngốc này thật sự dốt nát hay là giả dốt nát? Ngay cả phép khích tướng cũng đều sử dụng đến?

“Ta xem ngươi không nên kêu Hùng Đại!”

“A? Ta đây hẳn là kêu cái gì?” Hùng Đại trừng mắt hỏi.

“Trâu đại!” Tính tình ngang bướng giống y như trâu!

‘! ’ một tiếng, ngoài cửa sổ tựa hồ có vật gì đó rơi xuống, Hùng Đại không có nghe rõ Vu Nguyệt Khánh nói, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Dù thế nào ta cũng mặc kệ, ta hiện giờ phải ngủ!”

Vu Nguyệt Khánh không nghĩ lại quản Hùng Đại nữa, bởi vì người có tính bướng bỉnh nếu quyết định chuyện gì rồi, ngươi nếu không đem lý do giảng thông, hắn là sẽ không đi a. Hơn nữa sau nhiều ngày đã lĩnh giáo qua công phu triền nhân cùng niệm kinh của Hùng Đại, Vu Nguyệt Khánh lại càng thông suốt việc không đi để ý đến hắn, nhưng phiền toái lại càng ngày càng nhiều. . . . . .

“Vu Nguyệt Khánh, trên người của ngươi hảo lạnh a?” Hùng Đại vốn nghĩ muốn ngủ cùng Vu Nguyệt Khánh, lại bị nhiệt độ khác người của hắn làm hoảng sợ.

Vu Nguyệt Khánh không để ý tới hắn, nhắm mắt lại chờ chu công đến.

Nào biết cái tên Hùng Đại này hãy còn có tinh thần. Hắn kéo tay Vu Nguyệt Khánh, chẩn bệnh một lát: “Kỳ quái, không có thể hư nha? Ngược lại thân thể còn thực khoẻ mạnh!” Hùng Đại tiếp tục tại trên người Vu Nguyệt Khánh dò xét, phát hiện trừ bỏ thân thể hơi hơi có chút nhiệt độ, tứ chi cùng trên mặt tất cả đều lạnh lẽo. Chính là về điểm nhiệt độ này, đối với toàn thân lửa nóng như Hùng Đại mà nói, thì không đạt tới nhiệt độ của một người bình thường.

Hùng Đại ngồi dậy, đem áo đơn cởi ra, lại nhẹ nhàng xả xuống áo đơn của Vu Nguyệt Khánh, mới vừa cởi đến cái nút thắt, cổ tay đã bị bàn tay trắng nõn gầy tinh tế dùng sức nắm chặt.

“Đau. . . . . . Đau đau. . . . . .”

“Ngươi làm gì?” Nét mặt thản nhiên của Vu Nguyệt Khánh dưới ánh trăng giống như ma quỷ mặt xanh răng nhọn, khiến Hùng Đại càng thêm hoảng sợ.

“Buông tay, đau quá. . . . . .”

“Hừ!” Vu Nguyệt Khánh lạnh lùng bỏ tay Hùng Đại ra, vẻ mặt giận dử, mắt như hàn băng.

“Ta xem trên người của ngươi lạnh như thế, nghĩ muốn giúp ngươi sưởi ấm một chút. Hơn nữa mạch tượng người bình ổn, cũng không giống bộ dáng có bệnh hoặc thể hư a. Ta có nghe sư phó nói qua tình huống giống như ngươi vậy, ta ngày mai liền ngao dược cho ngươi uống, không đến một tháng, ngươi liền. . . . . .”

“Không cần .” Vu Nguyệt Khánh vô tình ngắt ngang lời Hùng Đại, trở mình một cái tiếp tục ngủ.

Hùng Đại đô khởi mặt, thấy Vu Nguyệt Khánh không hề cảm kích, cũng trở mình đưa lưng về phía hắn mà ngủ. Nhưng nửa ngày cũng không ngủ được, trong lòng thật loạn. Hắn lại quay người qua, nhẹ giọng kêu: “Vu Nguyệt Khánh? Đang ngủ?”

Vu Nguyệt Khánh lúc này thầm nghĩ ngủnhanh lên, không có đáp lời Hùng Đại.

Hùng Đại nghĩ đến Vu Nguyệt Khánh thật sự đang ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân đưa hắn ôm vào trong lòng ngực. Đêm khuya, vốn là có chút hàn khí, nên khi thân thể lạnh như băng của Vu Nguyệt Khánh dựa sát vào mình, khẩu khí vẫn là mất sạch, nhưng Hùng Đại lập tức thích ứng , lại đưa cánh tay hoàn trụ cánh tay hắn, hai chân kẹp lấy chân hắn, hai người không hề có khoảng cách, ngay cả hô hấp của nhau đều có thể cảm nhận được.

Vu Nguyệt Khánh thân thể rõ ràng cứng đờ, nhưng Hùng Đại bởi vì yên tâm, liền không có phát hiện. Khuynh khắc, Vu Nguyệt Khánh trên người độc hữu chính là hương thơm xâm nhập vào mũi Hùng Đại: “Thơm quá a. . . . . . Vu Nguyệt Khánh, trên người của ngươi thật là thơm!” Nương theo hương thơm thanh nhã quen thuộc này, Hùng Đại rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Tiếng hô hấp vững vàng phả vào phía sau cổ Vu Nguyệt Khánh, vốn không có thói quen để người khác gần kề mình thế nhưng Vu Nguyệt Khánh lại không có đẩy Hùng Đại đang bao trụ hắn ra.

Đêm, thực tĩnh, tĩnh đến nỗi Vu Nguyệt Khánh có thể nghe rõ tiếng tim đập nhịp nhàng của mình.Hắn mở mắt ra, trong lòng mắng nhiếc: ” Gấu ngốc chết tiệt, tử trâu, đem người khác biến thành loạn thất bát tao, còn mình lại cắm đầu đi ngủ.”

Dần dần, từ phía sau truyền đến nhiệt ý khiến chu công sớm đến.Vu Nguyệt Khánh nhắm mắt lại, cứ như vậy mà ngủ.

Đầu giờ mẹo (5-7 giờ ), Vu Nguyệt Khánh giống như mọi ngày tỉnh lại. Toàn thân ấm áp, tinh thần so với bình thường cũng khá hơn nhiều. Bản thân luyện chính là Thương Nguyệt Thần Công thuần âm hàn, thân thể sao lại ấm a?

Hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, trọng lực trên người làm cho hắn nhớ tới tối hôm qua.

“. . . . . .” Trong lòng một mảnh hỗn loạn, có lửa giận cũng có chút gì đấy khác lạ lại hỗn tạp. Hắn quay đầu lại, Hùng Đại hô hấp vững vàng đúng lúc phả trên mặt hắn. Trên chiếc gối, qua từng kẽ hở cũng nhiễm thượng hương vị thản nhiên của Hùng Đại. Luôn luôn đối với việc thân cận người khác cảm thấy chán ghét, Vu Nguyệt Khánh cưnhiên không có phản ứng, chính là dùng một loại ánh mắt thâm toại chăm chú nhìn Hùng Đại khóe miệng giương lên, nửa ngày mới giơ tay, tại gương mặt thô kệch kia chậm rãi sờ soạn.

Đột nhiên hắn cả kinh, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ có chút ngoài ý muốn chính mình làm những chuyện như vậy, rất nhanh buông tay. Một lát, Vu Nguyệt Khánh bình tĩnh đem tay cùng chân Hùng Đại từ trên người mình nhẹ nhàng dời xuống.

Liếc nhanh qua dung nhan say ngủ của Hùng Đại, ánh mắt Vu Nguyệt Khánh đột nhiên biến đổi, sắc bén nhìn chăm chú hướng ngoài cửa, đứng lên đi nhanh ra mở cửa. Chỉ thấy bốn thân ảnh quỳ gối bên ngoài.

“Trạm Lam.”

“Hồng Viêm.”

“Thanh Y, khấu kiến thánh chủ.”

Vu Nguyệt Khánh phất tay áo, cánh cửa phía sau phịch một tiếng đóng lại: “Đi theo ta.”

Ba người sửng sốt, nhưng vẫn là nghe lệnh đuổi theo, cùng đi tới phòng Hùng Đại.

“Thánh chủ, đây là Tử Tình dùng bồ câu đưa tin.” Thanh Y đưa lên đến một phong thơ, hai mắt Vu Nguyệt Khánh đại khái đảo một vòng thì đứng lên, trên mặt vẫn là không có một tia cảm xúc.

“Hồng Viêm, tình hình của Hồng Nguyệt sao rồi?”

Hồng Viêm nhếch miệng cười: “Tạơn thánh chủ quan tâm, Hồng Nguyệt đã có thai hai tháng.”

Hồng Viêm cùng Hồng Nguyệt vốn là một đôi huynh muội không cùng huyết thống, muội muội một mực tại bên người Vu Nguyệt Khánh làm thị nữ, hai người yêu nhau sau khi trải qua bao khó khăn cách trở mới có được hạnh phúc.

“Ân, xem ra chuyện bên này cũng muốn tiến triển nhanh hơn rồi, miễn cho ngươi không được thấy khoảnh khắc đứa bé chào đời kia .”

Không khí trong phòng tại những lời này của Vu Nguyệt Khánh dịu đi không ít, ba người trên mặt cũng không còn sự kính sợ cứng ngắc như thế nữa, đặc biệt Hồng Viêm, đáy mắt tràn ngập hạnh phúc, khóe miệng lại nhịn không được giương lên.

“Trạm Lam, Hồng Viêm, Thanh Y, ba người các ngươi đi tuyên truyền một chút, nói. . . . . . ‘ Thương Nguyệt Thần Công ’ đang ở trên người của ta. Mặt khác, âm thầm thám thính, nhìn xem có dị động gì không, có tình hình liền trở về báo ta, không được hành động thiếu suy nghĩ.”

“Dạ! Thuộc hạ lĩnh mệnh!”

Đợi ba người rời đi, Vu Nguyệt Khánh mới thận trọng cầm lấy lá thư, miệng thì thầm không thành tiếng: “Nọc ong là của Hồng Phong phái sao. . . . . . Là dư đảng? Hay là lợi dụng đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.