Một buổi sáng tinh mơ, Hùng Đại liền tỉnh. Trộm liếc mắt ngó sang Vu
Nguyệt Khánh còn đang ngủ say ở một bên, nhẹ tay nhẹ chân chạy xuống
giường, mặc quần áo tử tế lập tức hướng gian phòng của mình chạy tới.
Gấu ngốc này, mới sáng sớm định làm cái gì a? Phía sau, Vu Nguyệt Khánh sớm mở to hai mắt sắc bén, thầm nghĩ.
Hái dược cho tới trưa, sau khi dùng thời gian giữa trưa chuẩn bị tốt mọi
thứ, bỏ toàn bộ dược liệu vào trong bình. Rồi đem bếp lò đốt thêm nửa
canh giờ, ước chừng tới chạng vạng, thuốc này cũng sắp ngao xong.
“Ân, trừ hoả dưỡng nhan thang, Vu Nguyệt Khánh chỉ cần uống thang thuốc này
liền bình thường trở lại! Hy vọng có chút tác dụng!” Hùng Đại rất có tự
tin nói: “Chuyện ngày hôm qua coi như nằm mơ đi! Tin tưởng Vu Nguyệt
Khánh cũng sẽ cho là như vậy!”
“Ngươi đang làm cái gì? Cả ngày
nay đều ngâm mình ở tại trù phòng chính là vì thứ này?” Khẩu khí hờn
giận, Hùng Đại vừa quay đầu lại liền thấy Vu Nguyệt Khánh thần tình âm
trầm đang đi đến.
“Ách… Sao ngươi lại đến đây?” Hùng Đại lập tức sợ tới mức có chút nói lắp : “Ta… Ta…”
“Hừ! Ta thấy ngươi thật đúng là chưa tới phút cuối chưa từ bỏ a!”
“Đừng đừng!” Hùng Đại dùng sức đẩy Vu Nguyệt Khánh đang muốn ôm trụ cánh tay
hắn ra, nói nhanh: “Vu Nguyệt Khánh, chúng ta làm như thế là không đúng, thật sự… Nếu như bị người khác phát hiện…” Hùng Đại có chút khó xử,
không biết nên làm sao mới có thể khuyên được Vu Nguyệt Khánh.
“Hừ, ta sẽ để ý ánh mắt của người khác sao? Mà ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Chỉ cần có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ xúc phạm tới ngươi.” Hơi thở nóng bỏng phun lên mặt Hùng Đại, Hùng Đại lạnh run một cái, trong lòng bàn
tay cũng xuất ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Đừng…”
Cự tuyệt
mỏng manh toàn bộ hóa thành một mảnh phiến tình mãnh liệt, hoà tan thành nụ hôn nồng nhiệt, từng đợt sóng triều cuốn đi lý trí hai người. Tại
trù phòng, cùng với hương vị dược thang, hai người như lửa như sơn không ngừng tác cầu. Y phục của Hùng Đại bị làm cho hỗn độn, bờ ngực dày rộng dưới sức của Vu Nguyệt Khánh trở nên ửng đỏ, vạn phần phiến tình, ngàn
phần quyến rũ. Hùng Đại đã không còn phân được phương hướng, chỉ tới lúc Vu Nguyệt Khánh muốn cởi bỏ đai lưng của hắn…
“Dừng tay!!” Chỉ thấy Vô Minh lao tới, nộ khí đằng đằng: “Hai vị, nên ăn cơm chiều.”
Hùng Đại sửng sốt, thần tình đỏ bừng, rồi hoàn toàn hoá đen, không dám nhìn
lên, mà chỉ cúi đầu thật thấp, hận không thể vùi vào trong đất. Mà Vu
Nguyệt Khánh, đồng dạng nhăn mi trợn mắt.
Vô Minh lúc này thực
dũng cảm, không sợ chết trừng lại Vu Nguyệt Khánh, trong lòng nghĩ: mẹ
nó, lão tử bán mạng giúp ngươi như thế, ngươi lại ở trong này cùng Hùng
Đại tán tỉnh? Quá mức rồi, phải biết rằng vì giúp ngươi, ta cùng Triệt
đã vài ngày không ân ái!
Vu Nguyệt Khánh tựa hồ biết Vô Minh
trong lòng suy nghĩ cái gì, đột nhiên hắn chuyển từ giận thành cười: “Vô Minh, ta nghĩ… Hùng Đại chử (nấu) bát dược kia có thể thực thích hợp
với ngươi, ngươi uống nhanh đi, miễn cho lãng phí!”
Nói xong, không để ý Vô Minh tức giận muốn bốc hỏa, ôm Hùng Đại ly khai nhà bếp.
Hùng Đại chưa từng cảm thấy ăn một bữa cơm lại gian nan thế này, dưới ánh
nhìn chăm chú của Vu Nguyệt Khánh, khẩu vị tốt của hắn cũng trở nên toan toan khổ khổ. Mà trong đầu lại không ngừng hồi tưởng lại một hồi tình
cảm mãnh liệt vừa rồi trong nhà bếp… Còn bị Vô Minh nhìn thấy, trời ạ!!
Ngày mai khẳng định sẽ bị toàn bộ người của Vũ Đương Sơn nhạo báng.
“Sao không ăn?”
“Ác, lập tức ăn… Lập tức ăn.” Hùng Đại hiện tại ngay cả mặt của Vu Nguyệt
Khánh cũng không dám liếc mắt nhìn qua một cái, đối với bát cơm mà nói.
“Ngươi ở cùng cơm trắng nói chuyện sao?” Vu Nguyệt Khánh hờn giận.
“A, không có không có…” Hùng Đại vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía khác, chính là không chịu nhìn lại Vu Nguyệt Khánh một cái.
“Hừ, ngươi thật đúng là chưa tới phút cuối chưa từ bỏ a!” Tiếng cười tà tà
cuối cùng cũng làm cho Hùng Đại nhìn thẳng vào mắt Vu Nguyệt Khánh.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?”
Không đợi Hùng Đại kịp phản ứng, Vu Nguyệt Khánh ôm hắn, hung hăng hôn hắn,
mượn cơ hội theo khe hở khi hắn chưa kịp xuất ra hết câu, đầu lưỡi linh
hoạt lập tức trượt vào.
Hùng Đại hai tay ngừng tại không trung, nửa ngày cũng không biết nên làm sao.
Tên ngu ngốc này. Vu Nguyệt Khánh vốn là người rất có kiên nhẫn, lại nhìn
bộ dạng ngốc nghếch này của Hùng Đại, dứt khoát mặc kệ hắn. Một tay ôm
lấy Hùng Đại, dễ dàng đem thân người to lớn của hắn ôm vào bên trong,
dùng chân đá cánh cửa ra.
“A!” Lúc này Hùng Đại mới tỉnh táo lại, hắn cũng mới phát hiện, từ lúc Vu Nguyệt Khánh bắt đầu không bình
thường, hắn cũng thay đổi đến không bình thường, hay ngồi ngẩn người…
Thẳng đến khi Vu Nguyệt Khánh đem Hùng Đại đặt vào trên giường, Hùng Đại mới chi chi ngô ngô nói: “Vu Nguyệt Khánh, ngươi là làm… Cái gì? Chúng
ta, chúng ta như vậy là không đúng a, chúng ta không thể…”
Một nụ hôn nồng nhiệt phủ lên đôi môi không ngừng lải nhải kia, chỉ tới khi
Hùng Đại lại bắt đầu say, Vu Nguyệt Khánh mới buông ra, vừa lòng nói:
“Ta nói đúng là đúng, ta nói không đúng là không đúng. Nhớ kỹ, ngươi chỉ cần nghe lời của ta là được rồi.”
“Ác…” Ngơ ngác đáp lại, Vu
Nguyệt Khánh vui vẻ, trên khóe miệng ý cười toàn bộ hiện lên trong con
ngươi. Hạ y sam, cơ thể cường tráng kia lỏa trình ở trong mắt Vu Nguyệt
Khánh, ngón tay chậm rãi xoa lên thân thể không giống mình, thầm nghĩ
làn da hơi thô ráp trên cơ thể khỏe mạnh cũng có một loại mỹ cảm nói
không nên lời, làm cho Vu Nguyệt Khánh yêu thích không muốn buông tay.
Hùng Đại không ngừng run khẽlàm cho Vu Nguyệt Khánh xúc động hơn, hắn
cúi người xuống, khẽ cắn hầu kết to lớn nổi lên. Tránh những chỗ bị
thương, hai người cởi bỏ hết y phục.
Ánh trăng gần ngày mười lăm vô cùng sáng tỏ, soi rõ hai người đang giao điệp trên giường đến thanh thanh sở sở.
Vài tiếng rên rỉ, vài phần si; vài phần phong tình, ai say.
Dưới ánh trăng thanh u, hai cỗ thân thể hắc bạch phân minh kia lại vô cùng nồng nhiệt.
“Vu Nguyệt Khánh…”
“Gọi ta Nguyệt.” Nói xong, không để ý Hùng Đại chần chờ, nhấc hai chân hắn
lên, tách ra hai bên, mượn ánh trăng đem nơi riêng tư không biết thẹn
kia nhìn đến nhất thanh nhị sở.
Hùng Đại đầu tiên là xấu hổ, tiếp theo liền che lại, lại dưới cái trừng của Vu Nguyệt Khánh mà đành buông tay.
“Nơi này thật trắng… Bất quá là đương nhiên, không cách nào gặp thái dương
mà!” Lời nói đùa làm cho Hùng Đại đỏ mặt, nhưng đau đớn kế tiếp lại làm
cho hắn cắn chặt môi dưới.
Hơi thở của Vu Nguyệt Khánh cũng càng
ngày càng nặng, trừ bỏ hô hấp của hai người, còn có tiếng va chạm hỗn
loạn mang theo một chút xấu hổ.
Cho đến khi phóng ra tất cả lực lượng, Vu Nguyệt Khánh mới ngã xuống trên người Hùng Đại.
Tuy rằng không mềm mại giống nữ nhân, lại cứng rắn đến mức có thể sánh bằng tảng đá, nhưng nằm ở trên người Hùng Đại, cùng với mồ hôi của hai
người, Vu Nguyệt Khánh lần đầu tiên cảm thấy được hạnh phúc như thế.
“Có cảm thấy không thoải mái không?” Câu hỏi bất thình lình làm cho Hùng
Đại sửng sốt: “Ác, chính là mồ hôi trên người có chút dính dính!”
Quả nhiên trời sinh thiếu đầu óc… Vu Nguyệt Khánh cười cười, thở dài: “Sau
này ngươi chính là người của ta, chỉ có thể nghe lời của ta, biết
không?”
“Ác…” Tuy rằng đáp lời có chút miễn cưỡng, nhưng nhiều ngày bị huấn luyện chính là nô tính làm cho Hùng Đại trước tiên đáp ứng.
“Vu Nguyệt Khánh…”
“Nguyệt.” Vu Nguyệt Khánh lần nữa nhấn mạnh.
“Nguyệt, thật là gầy…” Ôm lấy người nằm ngủở trên người mình, sờ lên làn da trơn nhẵn của hắn, Hùng Đại than thở: “Sau này ta muốn đem ngươi dưỡng béo.”
“… Không cần , như vậy cũng rất tốt rồi.”
Cơ thể hữu lực của Hùng Đại, thân thể cường tráng mà đầy đặn làm cho Vu
Nguyệt Khánh rất là thích, tuy rằng không đủ nhu, nhưng cứng rắn thật sự có co dãn. Nghe tiết tấu của tiếng tim đập kia, cho tới bây giờ tiếp
xúc qua nhiệt độ cơ thể của ngoại nhân, hắn luôn chán ghét mùi của người khác lần đầu tiên an tâm mà thoải mái chìm vào giấc ngủ.