Hôm sau, buổi trưa.
Hàn Thác mới vừa uy Vũ Văn Triệt uống thuốc xong, Vu Nguyệt Khánh liền đẩy cửa vào.
“Ngủ một đêm, tinh thần tốt hơn nhiều đi?”
“Ân!”
“Ngươi ngủ đi, ta sẽ không chậm trễ các ngươi lâu lắm đâu!” Vu Nguyệt Khánh
ngồi vào ghế: “Ngày đó ngươi có nhìn thấy cái gì không?”
Vũ Văn
Triệt lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hắn ra tay rất nhanh, khinh công cũng tốt lắm, ta phát hiện hắn đứng ở phía sau ta khi hắn ra tay đánh ta
ngất xỉu. Bất quá trước lúc hắn tiến vào, ta có ngửi được bên trong
phòng có một mùi hương kỳ quái, trên người Thiên Duyến đại sư cũng có.”
“Chính là mê hồn hương?”
“Phải! Loại hương này rất nhẹ, chỉ đợi một chút, có thể làm cho người ta vựng vựng buồn ngủ, mất đi tri giác.”
“Ai! Nếu lúc ấy ta với ngươi cùng nhau đi vào thì tốt rồi! Ta biết rõ võ
công của ngươi không tốt, lại còn…” Hàn Thác tự trách bị Vũ Văn Triệt
dùng ánh mắt mang ý cười ngăn lại: “Không có việc gì, hoàn hảo ngươi ở
bên ngoài, bằng không người nọ thật sự sẽ giết ta!” Hơi chút hoãn lại
khẩu khí, nói: “Bất quá trên người người nọ cũng có một loại hương vị!”
“Vị gì? Mùi hôi nách?” Hàn Thác đột nhiên tinh thần tỉnh táo, hứng thú dạt dào chớp mắt to tò mò hỏi.
Vũ Văn Triệt trừng mắt liếc hắn một cái, không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Trên Vũ Đương Sơn này khắp nơi đều có hương vị đàn hương, trong phòng
Thiên Duyến đại sư cũng có. Ta có học qua độc dược, ở Đường môn chịu qua huấn luyện, cho nên hương vị đối ta mà nói là loại chuyện thực vi diệu. Đương lúc người nọ tới gần ta, ta đột nhiên nghe thấy được một cỗ đàn
hương rất nặng.”
Ba người cùng nhìn nhau, Vu Nguyệt Khánh cau mày lại: “Ngươi xác định là mùi đàn hương rất nặng?”
Vũ Văn Triệt gật đầu: “Bởi vì sau khi Thiên Duyến đại sư chết, phòng vẫn
đóng chặt, không có quét dọn, hương vị trở nên phai nhạt. Cho nên ta
khẳng định.”
Trong trường mâu (con mắt dài) phiêu lượng, hiện lên vài đạo dị quang. Vu Nguyệt Khánh cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ, hắn tối nay còn có thể tới!”
“Ngươi xác định?” Hàn Thác nhìn về phía Vu
Nguyệt Khánh tràn đầy tự tin, nghi vấn nói: “Ngày mai chính là võ lâm
đại hội, ngày này không đến, hắn sẽ vội vàng đến đây kết thúc việc này
sao?”
“Hừ, nếu là không kết thúc, chỉ sợ võ lâm đại hội khai mạc, hắn sẽ thân bại danh liệt!” Thấy Hàn Thác cùng Vũ Văn Triệt khó hiểu:
“Nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi tối ta lại qua.”
“Thánh chủ!” Hồng Viêm đơn độc đứng ngoài cửa, xem ra tựa hồ đã đứng một hồi lâu.
“Xảy ra chuyện gì?” Khiêu mi đạm nói.
“Trạm Lam cùng Thanh Y mất tích. Từ tối hôm qua ta không có nhìn thấy bọn họ. Không biết…”
“Không cần phải xen vào bọn họ, thời điểm cần xuất hiện, bọn họ tự nhiên sẽ
xuất hiện.” Vu Nguyệt Khánh mặt không đổi sắc, giống như sự mất tích của hai người này hắn toàn bộ đều biết rõ.
“Dạ!” Hồng Viêm thấy Vu Nguyệt Khánh phản ứng bình thản, liền yên tâm.
“Nguyệt! Thức ăn xong rồi, mau tới ăn cơm đi!” Từ phòng bếp đi ra Hùng Đại bưng theo khay đựng đồ ăn đi tới.
“Không cần, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Vu Nguyệt Khánh giúp hắn mở cửa
phòng, thấy Hùng Đại đầu đầy mồ hôi, vài sợi tóc dính vào trán, liền đưa tay giúp hắn vén lên. Đi theo phía sau Hồng Viêm nhìn một màn này,
thiếu chút nữa bị hù chết. Đây… Đây là thánh chủ sao? Cư nhiên đối một
tên hạ nhân…
“Ai? Người phía sau ngươi là ai a? Miệng hắn mở thật lớn nha, có phải đói quá không?” Hùng Đại nghiêng mặt qua, nghiêm túc
nói: “Mau, ngươi ăn trước đi, nếu đói phá hư thân mình có thể không
tốt!”
“Ách, này… Không cần.”
“Hùng Đại, người nọ là một trong tứ đại hộ vệ, giống như Thanh Y.”
“Ác!! Vậy lại càng không cần khách khí, mau vào ăn đi, không sao. Nếu ngươi ăn hết, ta lại chuẩn bị một ít là được.”
Hồng Viêm không ngừng toát mồ hôi, người này thật nhiệt tình a! Vu Nguyệt
Khánh phiêu mắt mang theo ý cười, Hồng Viêm càng thêm xác định người này quả nhiên không phải nhân vật bình thường, cư nhiên có thể làm cho
thánh chủ bày ra tiếu ngôn, thật sự là rất khủng bố!
“Tạơn công tử quan tâm, Hồng Viêm cũng không đói. Thỉnh thánh chủ tiến vào dùng bữa trước.” Hồng Viêm cung kính nói.
“Ôi chao, ngươi lại không có ý tứ rồi? Đừng sợ, Vu Nguyệt Khánh tính tình
tốt lắm, sẽ không để ý đâu. Ngươi xem ngươi kìa, mặt mũi trắng bệch, mau vào ăn đi!”
Mặt Hồng Viêm đích xác trắng không còn chút máu… Bất quá là bị Hùng Đại dọa trắng. Vu Nguyệt Khánh tính tình tốt? Chuyện này nói ai tin a?
“Hồng Viêm, tiến vào ăn cơm.” Khẩu khí gần như ra lệnh, lần này lại nghe giống như câu bình thuật.
Hồng Viêm sửng sốt hơn nửa ngày, mới gật đầu, ngây ngốc bị Hùng Đại kéo vào.
“Đúng rồi, Nguyệt, dược của Triệt sắp dùng hết rồi, ta muốn đến dưới núi hái thuốc.”
“Ân! Hồng Viêm, ngươi cùng hắn đi, nhất định phải bảo hộ an toàn của hắn, đã hiểu chưa?”
“Dạ…” Trời ơi, hắn không nghe lầm chứ? Thánh chủ cư nhiên để người này kêu thân mật như thế? Nguyệt… Hảo lãnh…
Tên Hồng Viêm này, ở Vu Nguyệt Minh xem như có bổn phận nhất, tính tình
cũng thận trọng hoà nhã nhất, làm việc cũng là có trật tự có lý lẽ, đối
nhân đối sự cũng là công chính vô tư. Cho nên ở trong Minh, Hồng Viêm là Đường chủ hình đường.
Hồng Viêm cái miệng nhỏ ăn cơm, còn không
ngừng đánh giá Hùng Đại. Tuy nói người này bộ dạng không đẹp, cũng không tính là tinh tế. Trán rộng sung túc, mày rậm mắt thâm, nhãn sắc đơn
thuần. Chính là làn da thực đen, hỗn thân tráng kiện rắn chắc, chiều cao cũng coi như khôi ngô, còn mang theo điểm khí tức nông dân, nhưng lúc
hắn nói chuyện không có chỗ nào không phải là khẩu khí quan tâm thánh
chủ. Cũng đúng, nếu đổi thành người khác nói như vậy, chỉ sợ sớm mất
mạng.
“Hồng Viêm, ngươi nhìn đủ rồi chưa?” Ngữ khí lạnh lùng làm
Hồng Viêm hoảng sợ, hắn vội thu hồi ánh mắt đánh giá Hùng Đại, cúi đầu,
vội vàng giải thích: “Thuộc hạ chính là… Chính là…”
“Xảy ra chuyện gì?” Hùng Đại khó hiểu hỏi.
“Lúc hái thuốc nhớ rõ cẩn thận một chút, đừng chạy quá xa, hái đủ rồi thì
trở lại.” Vu Nguyệt Khánh không để ý tới câu hỏi, lạnh nhạt phân phó.
“Ân! Đã biết. Ta còn muốn hái chút dược phòng ngừa mê hương. Miễn cho ngươi
cũng bị thương.” Hùng Đại cười cười đứng lên: “Buổi chiều ngươi cũng
phải cẩn thận một chút, có mang trên người đan dược cầm máu ta luyện rồi chứ?”
Vu Nguyệt Khánh gật đầu, nhìn Hồng Viêm ở một bên bị dọa ngây người nói: “Bảo vệ hắn cho tốt.”
“Dạ…”
Đợi Vu Nguyệt Khánh đi xa, Hùng Đại cầm lấy công cụ, cười nói: “Ta nói, ngươi sao lại so ngốc với ta a! Thật là!”
“… Công tử, đi thôi.”
“Đừng gọi ta công tử, nghe quái lắm. Ngươi nếu không ngại, kêu ta Hùng Đại đi!”
“Ách, như vậy không tốt, tôn ti bất phân sẽ bị vả miệng!” Hồng Viêm vẻ mặt nghiêm cẩn.
“A? Nhưng ta là một đại phu, có thể tôn quý đến thế kia a?”
“Công tử không cần nhiều lời, Hồng Viêm hiểu được.”
Hùng Đại sửng sốt, lần đầu tiên thấy người cứng nhắc như thế. Lúng ta lúng túng nói: “Vậy tùy ngươi đi…”