“Vu Nguyệt Khánh, cho dù hắn là thuộc hạ của ngươi, ngươi cũng không
thể đem hắn hại thành cái dạng này a!!” Huyền Nhược giả vờ bi thống nói.
“Hừ, ta hại thành cái dạng này? Trạm Lam, ngươi nhớ rõ minh quy phái ta? Kẻ
phản bội sẽ bị chặt đứt gân tay gân chân, phế võ công, trục xuất khỏi Vu Nguyệt Minh.”
“Trạm Lam nhớ rõ…” Thanh âm thống khổ, Trạm Lam quỳ gối trước mặt Thanh Y, ngón tay khẽ vuốt mặt của hắn.
“Ngươi không chỉ có nhớ rõ, càng nhất ngũ nhất thập nói cho phụ thân của ngươi, có phải hay không?”
“Phải… Thánh chủ là nói?”
“Không tồi, Huyền Nhược, Thanh Y chính là bị ngươi hại thành cái dạng này!! Ngươi còn dám không thừa nhận?”
“Ngươi… Vu Nguyệt Khánh, ngươi đừng tái ngậm máu phun người, nếu không ta đối
với ngươi không khách khí!” Huyền Nhược giơ kiếm thế uy.
“Hừ, bởi vì ngươi hiểu rất rõ điều lệnh của Vu Nguyệt Minh, cho nên ngươi đem
yết hầu của Thanh Y cắt đi, khiến hắn không thể nói chuyện, như vậy, hắn sẽ không thể nói ra bí mật cùng âm mưu của ngươi!”
“Không, ngươi đã đáp ứng ta buông tha hắn! Ngươi vì cái gì…” Trạm Lam nhào tới Huyền Nhược gào to.
“Trạm Lam, ngươi đừng nghe hắn, điều này sao có thể là ta làm chứ? Hắn là muốn khiêu khích quan hệ của chúng ta a!!”
“Đủ rồi đủ rồi, đều là ta không tốt, ta không nên mềm lòng, ta chịu đủ
rồi!! Ta không nghĩ lại làm quân cờ của ngươi! Hiện tại Thanh Y đã trở
nên như vậy… Ngươi quá mức rồi, tại sao lại muốn đả thương hắn!” Gương
mặt tuấn tú của Trạm Lam mặt trở nên dữ tợn: “Đều là lỗi của ta… Nếu
không phải ta vì giúp ngươi, Thanh Y sẽ không thể biến thành như vậy!
Tại sao ta là con của ngươi!!!”
Cả điện đều kinh hãi, tầm mắt hoài nghi lập tức cùng quét tới trên người Huyền Nhược
“Ngươi… Ngươi…” Huyền Nhược luống cuống, nhưng hắn lập tức lại trấn định xuống: “Trạm Lam, hừ, ngươi cư nhiên làm bộ đầu hàng, tất cả điều này có phải
đều là quỷ kế của ngươi cùng Vu Nguyệt Khánh không?”
“Huyền
Nhược, ngươi cư nhiên ngay cả con ruột cũng không nhận?” Vu Nguyệt Khánh châm biếm nhìn chăm chú vào hắn. Huyền Nhược bị ánh mắt khinh thị của
hắn kích đến oán giận, ánh mắt của hắn giống như đang nói chính mình đã
thua trận! Không, sẽ không như vậy liền thua trận, chỉ cần giết tên phản đồ nói lung tung này…
Tâm kế của Huyền Nhược sớm bị Vu Nguyệt
Khánh chú ý, ngay tại một khắc khi hắn chuẩn bị xuống tay, Vu Nguyệt
Khánh lợi kiếm nâng lên, hướng đúng mục tiêu đâm tới, độc châm Huyền
Nhược bắn ra liền bị đánh rơi trên mặt đất, thanh âm khinh giòn như đâm
vào trong lòng mọi người.
“Ta lúc nhỏ, đã bị hắn đưa vào Vu
Nguyệt Minh, hắn mặc dù là cha ta, nhưng thời gian ta cùng hắn sống
chung một chỗ còn chưa đầy một năm. Bởi vì hắn luôn vội vàng mà đến, vội vàng mà đi. Trừ bỏ dạy ta tâm pháp Vũ Đương, nói nhiều nhất đó chính là muốn ta giúp hắn cướp lấy ‘Thương Nguyệt Thần Công’…”
“Cái gì? Sao có thể như vậy?”
Tiếng nghị luận truyền vào trong tai Huyền Nhược, nhưng hắn mở miệng không
được, mới vừa rồi lúc bị Vu Nguyệt Khánh cắt ngang, đã bị Vu Nguyệt
Khánh điểm huyệt, thủ pháp của hắn quá nhanh, hơn nữa lực chú ý của mọi
người lại tập trung ở trên người Trạm Lam, cho nên…
“Chính là ta
phát hiện, thần công kia là cấm công, luyện sẽ tẩu hỏa nhập ma… Nhưng
hắn không tin, vẫn nghĩ muốn nó. Thế là đợi thời cơ thích hợp, hắn liền
mệnh ta dẫn thánh chủ đến Trung Nguyên, bởi vì hắn sớm bố trí tốt nhân
thủ, nơi nơi bịa đặt…”
“Trương thúc là bị giết chết rồi thay thế?”
“Phải… Bởi vì hắn phát hiện ta cùng phụ thân thư từ bí mật qua lại…” Trạm Lam
dứt lời, kỳ tâm cũng nhận hết thống khổ tự trách cùng bi thương: “Thánh
chủ, thỉnh ban ta cái chết, hy vọng thánh chủ có thể mang tro cốt của ta trở về, an táng ở bên mộ của Thanh Y…” Nói xong, Trạm Lam hướng Vu
Nguyệt Khánh dập đầu ba cái thật mạnh, liền nhào về phía độc châm rơi
xuống, chuẩn bị tìm kiếm cái chết.
Nhưng vào lúc này, động tác mau lẹ của Trạm Lam đột nhiên dừng lại, thân thể không nhúc nhích cố định tại không trung.
“Cách không điểm huyệt?” Phù Dật Kiếm nhìn ra sớm nhất, câu này vừa nói lại
làm cho mọi người kinh ngạc, không khỏi bội phục cùng e ngại võ công của Vu Nguyệt Khánh hơn vài phần.
“Muốn chết? Ta còn chưa đồng ý
đâu!” Hừ lạnh một tiếng, Vu Nguyệt Khánh một phen kéo Trạm Lam qua để
hắn cùng Thanh Y nằm chung với nhau, và đề thấp thanh âm nói: “Hồng
Viêm, một hồi dẫn bọn hắn rời đi trước.”
Hồng Viêm bất động thanh sắc, chỉ dùng ánh mắt đáp ứng.
“Huyền Vô đạo trưởng, Thiên Vô đại sư, đến bây giờ, các ngươi cũng không nguyện ý nói ra sự thực sao?”
Lời nói của Vu Nguyệt Khánh làm cho người ta mê hoặc, lại chỉ có Huyền
Nhược bị điểm huyệt là ẩn ẩn kinh hãi. Lúc này, hắn đang dùng nội lực
giải khai huyệt đạo. Hơn nữa vừa rồi Vu Nguyệt Khánh điểm huyệt chỉ là
vì làm cho Huyền Nhược câm miệng, cho nên thủ pháp cũng không có quá
nặng.
Huyền Vô cùng Thiên Vô nhìn lướt qua nhau, Huyền Vô là sư
đệ Huyền Nhược, đầu tiên là thở hắt ra, trầm nặng lắc lắc đầu: “Cái chết của Thiên Duyến đại sư, tất cả đều là bởi vì ta dựng lên. Có một ngày,
lúc đệ tử đi đưa cơm cho chưởng môn đang bế quan, bởi vì có chuyện, nên
ta liền thay hắn đưa cơm. Nào biết bên trong căn bản không có người,
chưởng môn đang bế quan căn bản không ở bên trong. Trong lòng ta hoài
nghi, không biết thế nào, liền liên tưởng đến chuyện Vu Nguyệt Minh!
Nghĩ đến thời gian lúc lời đồn nổi lên bốn phía, nhớ tới sư huynh cố ý
phân phó ta phát thiệp mời cho Vu Nguyệt Minh… Đêm đó ta liền đi tìm
Thiên Duyến đại sư, đem tất cả sự tình thổ lộ, cũng cầu đại sư tương
trợ. Đại sư thấy ta hoài nghi như vậy, liền nghĩ ra kế thăm dò.”
“Không sai, Thiên Duyến đại sư đêm khuya từng tìm đến ta. Lúc ấy hắn cũng đã
cảm giác có người theo dõi hắn, cho nên đặc biệt nói một chút cho người
ngoài cửa sổ nghe, kết quả…” Phù Dật Kiếm cũng là vẻ mặt trầm đau!
“Hừ, nói đến nói đi, các ngươi căn bản không có chứng cớ là ta làm!!” Huyền
Nhược thấy trong hai huyệt đạo đã giải khai một bên, bên kia cũng sớm
giải khai, ngữ khí cuối cùng trở nên cường ngạnh lên.
“Một khi đã như vậy, xin hỏi đạo trưởng ngươi tại sao không có bế quan? Đó là bởi
vì ngươi đang bế quan, cho nên bất cứ chuyện gì cũng hoài nghi không đến trên đầu của ngươi, không phải sao?” Phù Dật Kiếm giận dữ hỏi.
“Hừ, ngươi có phải là hung thủ hay không, chứng cớ rất đơn giản!” Vu Nguyệt
Khánh cười lạnh, hắn đã tính toán canh giờ Huyền Nhược giải khai huyệt
đạo, hết thảy đều giống với kế hoạch của hắn. Chỉ thấy lúc này, hắn lại
xuất ra thần công, chữ màu vàng kim hiện tại không chỉ có chói mắt, lại
càng thêm hào nhoáng.
Chỉ thấy quyển sách kia ở trong tay Vu Nguyệt Khánh bắt đầu tự nhiên cháy lên, một lát liền trở thành tro bụi.
Mọi người thở nhẹ, cũng có tiếc hận, bất chợt có một thanh âm lớn hơn nữa lấn át những thanh âm khác.
“A!! Ngươi!!” Huyền Nhược gầm lên giận dữ, huyệt đạo cuối cùng cũng giải
khai. Tức giận công tâm, nội lực của hỗn thân khuếch tán chung quanh,
đưa tới gió to gào thét. Hồng Viêm ôm lấy Thanh Y cùng Trạm Lam, tại
thời điểm mọi người không mở mắt ra được biến mất khỏi đại điện.
“Vu Nguyệt Khánh, ngươi cư nhiên dám hủy quyển sách này?” Rít gào như sấm,
Huyền Nhược trừng lớn hai mắt, trong mắt là thống hận cùng giận dữ, biểu tình lại dữ tợn đến đáng sợ: “Tâm huyết mười mấy năm của ta, đến bây
giờ cư nhiên hai bàn tay trắng!!! Đều bị ngươi cùng đứa con vô sỉ phá
hủy! Ngươi nạp mạng cho ta đi!” Nghĩ đến mười mấy năm tỉ mỉ an bài bị
hủy trong một sớm, nghĩ đến thần công mơước tha thiết ở trước mắt bị đốt mất, nghĩ đến đứa con một lòng trung thành với mình phản bội hắn, đả
kích chồng chất làm cho Huyền Nhược phẫn nộ không thể áp chế, nghiến
răng thống hận. Mục tiêu của hắn, giấc mộng của hắn, toàn bộ bị hủy,
toàn bộ không còn!
Huyền Nhược phát điên tụ một thân nội lực, tà
công khí thể làm cho tất cả mọi người khó chịu, nội lực kém một chút
thì đều thống khổ không thôi. Trong toàn bộ đại điện, cũng chỉ có Vu
Nguyệt Khánh có thể vững như Thái sơn.
Mắt thấy Huyền Nhược sắp rơi vào ma đạo, Huyền Vô lại càng vô cùng đau đớn: “Sư huynh, đừng a!”
“Đúng vậy, ngươi nếu lập tức quay đầu lại, ngươi còn có thể làm Vũ Đương
chưởng môn của ngươi, cũng không tính là hai bàn tay trắng a!” Vu Nguyệt Khánh lãnh phúng nói khiến Huyền Nhược sửng sốt, Vũ Đương Sơn, chốn
xinh đẹp này, nơi dưỡng dục hắn cả đời, lần này sẽ chia lìa sao? Nhưng…
Đã không có đường lui !