Khí Phi Hồ Sủng

Chương 96: Chương 96: Cấm địa




Editor: Puck - Diễn đàn

Thủy nhi ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy một tiểu oa nhi khoảng ba tuổi trôi lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống Ly Mặc, tất cả trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại đều là khát máu sát ý.

Mặc dù nói không biết tại sao cục cưng lại đột nhiên biến thành người, nhưng Thủy nhi xác định đó là cục cưng, sắc mặt biến thành rất khó coi, “Cục cưng trở lại!”

Ly Mặc lấy lại tinh thần nhìn đứa bé lơ lửng trên không trung, ánh mắt căng thẳng, “Ma Linh!” Ngay từ lúc hắn là Vương, Yêu tộc liền có lời tiên đoán như vậy.

Nếu Ma Linh có thể ra đời sớm một chút, Yêu tộc căn bản không phải e ngại Ma tộc, hắn cũng không cần hợp tác với Tiên tộc, dùng kế phong bế linh lực của Ma Tà lại, vây nhốt hắn ở Yêu tộc, thật ả thì không phải hắn không muốn trực tiếp giết chết hắn ta, mà là Ma Tà quá mạnh mẽ, mạnh đến khiến cho người ta sợ hãi, cho dù phong bế linh lực của hắn ta lại, hắn vẫn không có cách nào giết chết hắn ta.

Ma Linh vốn không nghe lời Thủy nhi nói, tay nhỏ bé núc ních thịt chậm rãi giơ lên, chuẩn bị ra tay!

“Ma Linh, trở lại!” Hiên Viên Mị trầm mặc nhìn tiểu oa nhi nho nhỏ kia, mặc dù Ma Linh nhất định áp đảo trên chúng sinh, nhưng hiện giờ nó vừa mới ra đời, sao có thể là đối thủ của lão yêu quái này được?

Động tác của Ma Linh dừng lại, nhìn về phía Hiên Viên Mị, nhỏ giọng kêu lên, “Phụ vương…” Trong mắt tụ tập hơi nước, nước mắt lăn lăn, đáng thương hít hít mũi, lạnh lùng trợn mắt nhìn Ly mặc, uất uất ức ức bay vào trong ngực Thủy nhi, “Mẫu thân, lão đầu tử bắt nạt con!”

Thủy nhi im lặng, rõ ràng là hai cha con không hợp… Lúc mấu chốt tiểu tử này cũng không nghe lời nàng… Mà nghe lời Mị nói!

Ly Mặc đột nhiên cảm thấy buồn cười, ban đầu hắn mong mỏi Ma Linh ra đời, có thể đối kháng với Ma Tà, nhưng bất đắc dĩ hắn không có trái tim bất tử, hiện giờ Ma Linh ra đời rồi, lại là con trai của Ma Tà, thật châm chọc!

Ly Mặc nhìn Thủy nhi, rồi lại giống như xuyên qua nàng nhìn một người khác, trong lòng không ngừng tự nói với mình, nàng ta không phải Thủy nhi, Thủy nhi đã không còn ở đây, nhưng tại sao lại giống nhau như vậy? Ngay cả ánh mắt của Ma Tà cũng tương tự như vậy, khiến cho hắn cảm thấy đau lòng.

“A…” Ly Mặc đột nhiên khổ sở quát to một tiếng, bóng dáng nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại một vệt tàn ảnh.

Thủy nhi thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt của Hiên Viên Mị cũng thoáng hòa hoãn chút.

Ma Linh nhìn vệt tàn ảnh kia, trong mắt đều là ý lạnh, đột nhiên bị nhấc bổng lên, quay đầu nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hiên Viên Mị, động tác giãy giụa dừng lại, nắm tay nhỏ bé, nhỏ giọng lại kiên định nói, “Mẫu thân nói phụ vương rất lợi hại, nhưng Ma Linh có thể lợi hại hơn phụ vương, cho nên Ma Linh phải bảo vệ phụ vương!” Nhưng hắn lại không bảo vệ tốt cho phụ vương, cũng không bảo vệ tốt mẫu thân.

Thủy nhi ngẩn người, nàng nói vậy khi nào? Động tác xách Ma Linh của Hiên Viên Mị biến thành ôm, đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních của hắn, hừ lạnh nói, “Chờ con đánh thắng được ta đi lại nói!” Đưa tay ôm lấy Thủy nhi, đi tới tẩm điện, thật là! Hắn không bị lão yêu quái đó đánh chết cũng sẽ bị một lớn một nhỏ này hù chết!

“Hừ! Lão đầu tử, người bây giờ kém như vậy, con nghĩ không bao lâu nữa có thể đánh thắng được người!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Hừ! Tiểu tử thúi, khoác lác vô sỉ!”

Chỉ trong chốc lát, lại ầm ĩ lên rồi, Thủy nhi cũng lười khuyên.

Sững sờ nhìn bọn họ đi xa, các vị đại thần cuối cùng phục hồi tinh thần lại, tiếng bàn luận lập tức vang lên.

“Ly Mặc…” Đó không phải là người kia không nói ra miệng, nhưng lời còn dư lại ai cũng hiểu, ban đầu Yêu tộc có một vị Yêu Vương tục danh đúng gọi là Ly Mặc, rốt cuộc là trùng hợp, hay là…

“Sao hắn lại gọi Đế Tôn là Ma Tà? Ma Tà không phải là vị Ma Đế kia sao?”

“Còn nữa, tiểu tử kia thật sự là Ma Linh sao?”

Bốn vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, nếu hài tử kia thật sự là Ma Linh, vậy bọn họ cũng không cần đưa nữ nhi lên vị trí Vương Hậu nữa? Nhưng chuyện Ma Tà vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Xem ra bọn họ nên đi tới lật ghi chép có liên quan tới Yêu tộc.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Bây giờ Lam Lăng gấp đến mức giơ chân, vị đại nhân thần bí kia nói sau khi sự tình thành công Yêu tộc chính là của ông, nhưng vấn đề bây giờ là Yêu tộc đánh ngược vào Tiên tộc rồi, vậy như thế nào mới tốt? Vị đại nhân kia dường như cũng mất tích, như thế nào cũng không tìm được.

“Lam Lăng!”

Nghe âm thanh như thế, Lam Lăng chán chường ngồi ngay đó, xong rồi!

Vưu Diệc mang người xông vào đại điện, thị vệ trong điện vội vàng bảo vệ Lam Lăng ở phía sau.

Vưu Diệc hừ lạnh nói, “Lam Lăng, ngươi lại dám to gan lớn mật tấn công Yêu tộc, hôm nay chính là ngày Tiên tộc của ngươi tiêu diệt!” Tất cả trong mắt Vưu Diệc đều là lửa giận. Vốn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ thêm vào thế lực thần bí này, làm hại Yêu tộc bị tổn thất không nhỏ, bút toán này đương nhiên phải tính trên đầu Lam Lăng.

Lam Lăng hơi sợ hãi nhìn Vưu Diệc trước mắt, Vưu Diệc là thủ hạ của Hiên Viên Mị, trừ Hiên Viên Mị, hắn chính là người kinh khủng nhất của Yêu tộc, đừng nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn, trên thực tế là kẻ tàn nhẫn vô tình, rơi vào trên tay hắn, tuyệt đối không có kết quả tốt! die ennd kdan/le eequhyd onnn

Lam Lăng cắn răng một cái, giơ tay lên định một chưởng đánh lên trên trán, Vưu Diệc hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vừa ra, nhanh chóng cắt bàn tay ông ta xuống, lạnh giọng phân phó với người phía sau, “Róc xương lóc thịt!”

Thị vệ bảo vệ cho ông ta nhanh chóng bị giết sạch, Lam Lăng bị kiềm chế trên đất.

“Vưu Diệc… Ngươi không thể đối xử với ta như thế, ta là Tiên Đế, a…”

Từng tiếng kêu gào thảm thiết truyền vào trong tai, Vưu Diệc trầm mặt không có phản ứng gì, nhìn Lam Lăng bị áp chế, thịt trên người từng miếng một bị cắt xuống.

Người đứng sau lưng ông ta, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng nghĩ đến đông đảo huynh đệ đã chết đi, cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào Lam Lăng, ước gì ông ta bị nhiều thêm mấy đao.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hiên Viên Mị liếc nhìn người ngủ say trong ngực, hôn lên trán nàng, rón rén đứng dậy, mặc quần áo, đi vào phòng bên cạnh, trên giường to như vậy, một hài tử nho nhỏ càng thêm nhỏ… Mang theo khuôn mạt nhỏ nhắn hồng hào mập mạp của con nít, cái miệng nhỏ nhắn mũm mĩm khẽ chu, tay nhỏ bé mập mạp nắm hờ, đang ngủ say.

Hiên Viên Mị đưa tay ôm lấy Ma Linh, nhàn nhạt hỏi, “Ngươi biết những thứ gì?”

Đứa trẻ vốn ngủ say đột nhiên đưa tay nhỏ bé ra ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng thút thít, “Phụ Vương… Ma Linh rất nhớ phụ thân… Rất nhớ mẫu thân.”

Hiên Viên Mị đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng hắn, nhìn hắn khóc đến thở không nổi, không nhịn được hơi đau lòng.

Ngay từ khi Hiên Viên Mị rời đi Thủy nhi đã tỉnh, mở mắt ra nằm trên giường, nghĩ tới chuyện xảy ra ban ngày, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít nho nhỏ kia, trong lòng đau nhói nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mặc quần áo đi vào, đi tới phòng bên cạnh.

Đưa tay tiếp nhận người trong ngực Hiên Viên Mị, Thủy nhi nhẹ giọng dụ dỗ, “Cục cưng ngoan… Cục cưng dũng cảm nhất rồi!”

Ai ngờ Ma Linh dứt khoát lớn tiếng khóc lên, trước kia mẫu thân cũng dụ dỗ hắn như vậy, mặc dù thời điểm đó ở trong bụng mẫu thân, vẫn còn rất nhỏ cực kỳ nhỏ, không thể nói chuyện với mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng sẽ dụ dỗ hắn, hắn còn nhớ rõ lời nói cuối cùng của mẫu thân.

“Cục cưng, xin lỗi, mẫu thân vốn định đợi con ra đời rồi mới cứu phụ vương con ra ngoài, nhưng mà hiện giờ… Cục cưng, chúng ta cùng đi cứu phụ vương được không?”

Hắn không muốn mẫu thân phải lo lắng, hắn rất biết điều, cũng rất lợi hại, không có việc gì, nhưng hắn vẫn không thể mở miệng.

“Mẫu thân…” Nếu như không phải lúc đó còn quá nhỏ, năng lực quá yếu, hắn nhất định có thể bảo vệ phụ vương và mẫu thân.

Khóc thật lâu, Ma Linh mới thút tha thút thít ngừng khóc, Thủy nhi giúp hắn lau khô nước mắt, nhìn cặp mắt ửng đỏ của hắn hơi đau lòng, mặc dù cục cưng nhìn qua giống như hài tử ba tuôi, nhưng ra đời chưa tới mấy ngày, coi như trẻ sơ sinh.

Ma Linh ôm lấy cổ nàng, nhìn về phía Hiên Viên Mị hỏi, “Phụ Vương chắc biết cấm địa của Yêu tộc chứ?” Lúc trước khi hắn còn ở trong bụng mẫu thân, từng đi tới nhiều lần, nhưng không biết hiện giờ còn ở chỗ đó không, có lẽ đến chỗ đó, bọn họ sẽ nghĩ ra điều gì cũng không chừng. dfienddn lieqiudoon

Hiên Viên Mị gật đầu một cái, Yêu tộc có hai cấm địa, một chỗ là Thánh địa, chỉ có Yêu Vương mới có thể tiến vào, trong Thánh địa thờ phụng Thánh vật nhiều thế hệ Yêu tộc truyền xuống, lời đồn đại đó là đồ gì đó của Ma Đế, mặc dù cung phụng ở Thánh địa, nhưng vật kia lại giống như có linh tính, rất bài xích người trong Yêu tộc, mỗi một đời Yêu Vương đều muốn biến nó làm của riêng, nhưng ngay cả đụng vào nó cũng không được, kể từ khi hắn kế nhiệm tới nay, cũng chưa từng để ý tới vật kia, nhưng lần trước Thánh vật lại tan ra tiến vào trong cơ thể hắn, khiến hắn hơi hoài nghi, nhưng cũng chưa từng nghĩ sâu, nhưng không nghĩ tới lại liên quan đến vấn đề thân thể hắn.

Trước giải được yêu độc của Ly Mặc, cũng là công lao của thứ kia.

Cấm địa thứ hai là nơi theo lời đồn đại lúc trước nhốt Ma Tà, nhiều năm như vậy đã sớm hoang phế, chỉ là một nhà tù mà thôi, hắn cũng chưa từng nhìn, dù sao phần lớn thời gian hắn đều ở Nhân giới.

Cấm địa theo lời Ma Linh dĩ nhiên chỉ nơi thứ hai!

Một tay Hiên Viên Mị ôm Ma Linh, một tay ôm Thủy nhi, nhìn cảnh tượng bụi cỏ dại mọc đầy trước mắt, trong lòng buồn bực một trận, tầm mắt rơi vào trên người Thủy nhi, thấy nàng vẫn chau đôi mày lại, cánh tay ôm nàng thắt thật chặt, Thủy nhi quay đầu nhìn về phía hắn, khẽ cười hôn lên mặt hắn.

“Mẫu thân… Con cũng muốn hôn hôn như vậy…” Ma Linh giang hai tay nhỏ bé mập mạp về phía Thủy nhi.

Sắc mặt Hiên Viên Mị tối sầm, “Nhóc thúi, đừng hòng mơ tưởng!”

“Lão đầu thúi, mẫu thân là của con!” Cặp mắt long lanh nhìn về phía Thủy nhi, dáng vẻ thật uất ức.

Hiên Viên Mị cũng nhíu mày nhìn về phía Thủy nhi, trong mắt đều là cảnh cáo, Thủy nhi ho khan hai tiếng đổi chủ đề: “Vào xem một chút!”

Hiên Viên Mị hài lòng nhếch môi, Ma Linh lại uất ức mím miệng, cặp mắt tố cáo nhìn về phía Thủy nhi.

Thủy nhi bị ánh mắt tố cáo lên án của hắn nhìn một trận không được tự nhiên, trong lòng thầm nhủ, cục cưng, không thể trách mẫu thân! Chỉ có thể trách cha con thật bá đạo, cùng lắm thì lần sau thừa dịp cha con không có ở đây lại hôn là được!

Một náo loạn như vậy, tâm tình bi thương đè nén ngược lại khá hơn nhiều, tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi không tới mấy bước lại bị ép dừng lại, Hiên Viên Mị nhìn kết giới trước mắt, chậm rãi giơ tay lên, kết giới này có thể cách ly người Yêu tộc, nhưng vô dụng đối với hắn!

“Rắc rắc” một tiếng vang nhỏ, kết giới vỡ vụn, một cơn gió lạnh xông tới mặt, Thủy nhi không nhịn được nhíu mày.

Ma Linh nhẹ giọng nói, “Ban đầu khi lão đầu nổi điên giết rất nhiều người của Yêu tộc!”

Thủy nhi giật giật khóe miệng, đừng nói cho nàng biết có quỷ! Chỉ có điều suy nghĩ một chút Yêu cũng không sợ, quỷ này dù kinh khủng cũng không tới đâu, chỉ có điều cảm giác bi thương theo kết giới vỡ vụn càng thêm nặng nề, khiến cho người ta hít thở không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.