Thủy Nguyệt Linh liếc nhìn người trên đất, lấy quần áo của hai người tới, nhìn vóc người hoàn mỹ mê người của Hiên Viên Mị, chu môi nói, “Mặc vào!”
Hiên Viên Mị khẽ cười một tiếng, cầm lấy áo khoác lười biếng mặc vào, sau đó kéo nàng vào trong ngực, giúp nàng mặc quần áo, Thủy Nguyệt Linh cũng không từ chối hắn phục vụ, chính là lầm bầm trong miệng: “Ta cũng không phải sẽ không mặc!” Đưa tay cột áo choàng rộng thùng thình của hắn vào, nàng cũng không muốn để cho vị công chúa Minh quốc kia mở rộng tầm mắt.
Hiên Viên Mị mập mờ cắn lỗ tai của nàng, nói nhỏ: “Ta thích mặc giúp Thủy nhi!”
Minh Lam Nhi tỉnh lại liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt của Hiên Viên Mị đã khôi phục thành màu đen, sợ hãi trong lòng nàng đã biến mất, giờ phút này thấy hắn dịu dàng mặc quần áo giúp nữ nhân kia như vậy, ghen tỵ trong lòng không ngừng gặm nhấm nàng.
Thủy Nguyệt Linh liếc nhìn nàng ta, miễn cưỡng dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, cất giọng kêu, “Tiêu Mạc!”
Minh Lam Nhi hung hăng nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau, trong lòng rất không cam tâm, nàng vốn sắp thành công rồi! Lại nhìn kỹ ánh mắt của Hiên Viên Mị, rõ ràng không có gì khác thường? Chẳng lẽ vì nàng quá khẩn trương nên nhìn lầm rồi? Hay là hắn cố ý hù dọa nàng?
Minh Khê đi theo Tiêu Mạc vào Ngự thư phòng, liền nhìn thấy Minh Lam Nhi toàn thân trần trụi ngồi dưới đất, cả kinh trong lòng, “Lam Nhi…”
Giờ phút này Minh Lam Nhi mới ý thức được trên người không mảnh vải che thân, khẽ kêu một tiếng, vội vàng nhặt quần áo trên đất khoác lên người.
Thủy Nguyệt Linh dựa vào trên người Hiên Viên Mị không muốn động, nàng cũng muốn nhìn một chút xem Minh Khê chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào, Hiên Viên Mị cũng không nói lời nào, chỉ vuốt ve không nặng không nhẹ trên eo nàng, khiến Thủy Nguyệt Linh thoải mái đến muốn hừ hừ.
Minh Khê cẩn thận quan sát sắc mặt Hiên Viên Mị, nghĩ đến lời Tiêu Mạc nói, lại chuyển tầm mắt về phía Thủy Nguyệt Linh, mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn không đặc biệt xuất sắc, nhưng dáng vẻ lười biếng giờ phút này, còn có vẻ quyến rũ lưu chuyển giữa chân mày, cũng rất mê người, khiến cho hắn không khỏi giật mình.
Ánh mắt Hiên Viên Mị lạnh lẽo, ấn đầu Thủy Nguyệt Linh vào trong ngực, lạnh giọng hỏi, “Thái tử định xử lý chuyện này như thế nào?”
Thủy Nguyệt Linh nhếch miệng lên, đàng hoàng chôn trong ngực hắn, trong lòng biết lần này Hiên Viên Mị cũng rất tức giận, liền yên tâm thoải mái để cho hắn xử lý, dù sao hắn tự mình xử lý, Minh Lam Nhi sẽ khổ sở hơn! die ennd kdan/le eequhyd onnn
Minh Khê hoảng hốt, hồi phục tinh thần lại, liếc nhìn Minh Lam Nhi vẫn nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt Linh như cũ, cẩn thận tìm từ, “Hiên Viên bệ hạ, Lam Nhi trẻ người non dạ, mong rằng Hiên Viên bệ hạ có thể tha thứ cho nàng ấy một lần này!” Tuy nói lời như thế, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, chuyện này không cách nào tốt đẹp được, riêng chuyện bỏ thuốc Hiên Viên Mị, liền có hiềm nghi hành thích vua, nếu Hiên Viên Mị không chịu bỏ qua cho bọn họ, hắn cũng không thể tránh được!
Trẻ người non dạ? Thủy Nguyệt Linh nhếch miệng lên, đầu miễn cưỡng tựa vào trước ngực Hiên Viên Mị, nghiêng đầu nhìn Minh Khê, “Thái tử Điện hạ, vị tiểu công chúa còn chưa lớn này có mục đích tới đây chính là muốn làm chuyện của người lớn đó.” Một câu trẻ người non dạ liền muốn đẩy trách nhiệm không còn chút gì sao?
Minh Lam Nhi đã bị ghen tỵ làm choáng váng đầu óc, vốn không ý thức được tình cảnh hiện giờ của mình nguy hiểm cỡ nào, căm hận nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt Linh, “Ngươi đồ nữ nhân táng tận lương tâm này, ngay trước mặt bản Công chúa mà làm chuyện đó, lại còn không biết xấu hổ quở trách bản Công chúa!”
“Lam Nhi!” Minh Khi nghiêm nghị quát nữ nhân ngốc không biết sống chết này, nàng muốn Minh quốc chôn theo nàng hay sao? Nàng vốn làm việc rất có chừng mực, nếu không phụ hoàng cũng sẽ không yên tâm phái nàng tới, nhưng sao hôm nay lại trở nên ngu ngốc như vậy!
Khóe miệng Thủy Nguyệt Linh khẽ câu, giống như tuyệt đối không tức giận, tay nhỏ bé mập mờ mân mê bên hông Hiên Viên Mị, thực tế hóa giải cơn giận của hắn, nhưng mà…
Nhìn nụ cười mập mờ trong mắt Hiên Viên Mị, Thủy Nguyệt Linh chu môi, khẽ bấm một cái ngang hông hắn, ý bảo hắn đừng quên chính sự, khóe miệng Hiên Viên Mị khẽ nhếch, tâm tình vui vẻ, nhưng cũng không vì vậy mà định xử lý nhẹ Minh Lam Nhi. dfienddn lieqiudoon
Nhưng mà bàn tay đang vuốt ve bên hông Thủy Nguyệt Linh, động tác dần trở nên mập mờ, rất có kỹ xảo đụng vào, khiến Thủy Nguyệt Linh không nhịn được khẽ run, trận triền miên lúc trước, cảm giác lưu lại trên thân thể vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, trong cơ thể dường như còn lưu lại nhiệt độ của hắn.
Thủy Nguyệt Linh liếc hắn một cái, nhưng không ngăn cản hắn quấy rầy, trong mắt dần trở nên mờ mịt hơi nước, quyến rũ động lòng người, ánh mắt Hiên Viên Mị tối sầm lại, lại không dám trêu chọc nàng, đảo mắt nhìn về phía Minh Khê, tình dục trong mắt tiêu tan hết, chỉ còn lại lạnh như băng thấu xương, “Thái tử nên biết thiên tử phạm pháp tội như thứ dân.”
Thủy Nguyệt Linh rúc trong ngực hắn cười trộm, nói nghiêm trang như vậy, giống như thật sự có chuyện như thế, nàng mới không tin hắn có công chính liêm minh như thế!
Hiên Viên Mị cảnh cáo nhéo một cái lên mông nàng, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, vẫn lạnh như băng sương.
Minh Lam Nhi vẫn nhìn chằm chằm hai người, nàng không hề bỏ qua mỗi một hành động mập mờ nào, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng giờ phút này cuối cùng nàng ý thức được tình huống không ổn, lại không dám giương oai, chỉ lã chã chực khóc nhìn Hiên Viên Mị, “Bệ hạ… Lam nhi chỉ ngưỡng mộ ngài, điều này cũng là sai sao?” Trong giọng nói đều là buồn bã đau lòng, giống như Hiên Viên Mị chính là một kẻ phụ lòng!
Hiên Viên Mị vốn mặc kệ nàng ta, chỉ nói với Minh Khê, “Thái tử nên biết Công chúa phạm tội gì, dù sao cũng là Công chúa Minh quốc, trẫm cũng không tiện nhúng tay, tin tưởng Thái tử sẽ cho trẫm một câu trả lời xác đáng!”
Nói xong, một tay khẽ mân mê sợi tóc của Thủy Nguyệt Linh, không nói nữa, chờ vị Thái tử này cho hắn một công đạo, mà Tiêu Mạc rất khéo hiểu lòng người đưa cho Minh Khê một thanh kiếm.
Minh Khê đưa tay tiếp nhận, sắc mặt nặng nề, hắn đương nhiên biết, hành vi như thế của Minh Lam Nhi chính là tội chết, liếc nhìn Minh Lam Nhi, mặc dù là huynh muội, nhưng tình thân Hoàng gia đạm bạc, mặc dù có một chút thân cận như vậy, nhưng làm sao có thể sánh bằng quyền thế giang sơn
Không cần đoán Thủy Nguyệt Linh cũng biết Minh Khê sẽ lựa chọn như thế nào, ngẩng đầu nhìn đường cong cằm kiên nghị của Hiên Viên Mị, đột nhiên ngẩng đầu lên hôn hắn, Hiên Viên Mị sửng sốt một chút, sau một khắc đổi bị động thành chủ động, chiếm lấy cái lưỡi nghịch ngợm kia điên cuồng mút vào liếm láp.
Nhưng lúc này Minh Lam Nhi đã không có tâm tư nhìn hai người hôn đến say sưa, nhìn Minh Khê cầm kiếm trong tay, từng bước một đến gần nàng, trong lòng không kiềm chế được sợ hãi, từng bước một lui về phía sau, cặp mắt sợ hãi nhìn Minh Khê đang tới trước mặt, giống như không dám tin, trong miệng nói: “Hoàng huynh, huynh không thể như vậy với muội, muội là muội muội của huynh…”
Tuy Minh Lam Nhi lớn lên trong Hoàng cung, hơi kiêu căng, cũng có chút thủ đoạn nhỏ, nhưng tâm tính coi như đơn thuần, chỉ nhìn một cách đơn thuần biểu hiện của nàng trong thời gian này cũng có thể nhìn ra không có bao nhiêu tâm kế, tự nhiên chưa bao giờ nghĩ đến huynh trưởng thương yêu của nàng có một ngày sẽ cầm kiếm muốn giết nàng!
Minh Khê nhìn sợ hãi trong mắt Minh Lam Nhi, nhưng không thu tay lại, vẫn từng bước một đến gần nàng, trong miệng nói: “Lam Nhi, Hoàng huynh cũng không muốn giết muội, nhưng muội làm chuyện sai lầm, vì Minh quốc, muội phải chết!” Dứt lời, trường kiếm trong tay không chút lưu tình đâm về phía trái tim của Minh Lam Nhi.