Thủy Nguyệt Linh chú ý tới sắc mặt của Thượng Quan Lăng không được tốt lắm, có chút bất an hỏi, “Lăng, chàng làm sao vậy?”
Thượng Quan Lăng cười cười với nàng, “Không sao.” Ôm chặt nàng một chút, dịu dàng nói, “Nàng cần nghỉ ngơi, ngủ tiếp một lát, ta sẽ vẫn cùng với nàng, sẽ không có chuyện không cần ngươi.” Mặc dù tình huống của nàng làm cho người ta lo lắng, nhưng mà nàng lệ thuộc vào hắn như vậy, lại làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn.
Thủy Nguyệt Linh gật đầu một cái, mặt hạnh phúc ngủ trong lòng hắn, nhưng mà vẫn như trước, cũng không lâu lắm, lại một trận thét chói tai, còn điên cuồng hơn trước kia, Thủy Nguyệt Linh thật sự sắp bị ép điên rồi, lôi kéo Thượng Quan Lăng nói lung tung, “Lăng, chàng phải cứu thiếp, nhất định phải cứu thiếp, nếu không thiếp sẽ điên mất!”
Giằng co cả đêm, Thủy Nguyệt Linh vốn không có cách nào ngủ, sau lại vốn không dám ngủ, vừa nghĩ tới cảm giác tuyệt vọng khi ngã vào địa ngục kia, nàng liền lạnh tâ một trận.
Ngày hôm sau sắc mặt Thượng Quan Lăng hơi tiều tụy, cũng không biết là bởi vì ngủ không được ngon giấc, hay là bởi vì lo lắng cho Thủy Nguyệt Linh, Tiêu Mạc nhìn thấy hắn, liền tranh thủ mời hắn vào trong điện, sau đó không thấy hắn đi thông báo, Thượng Quan Lăng cảm thấy hơi kỳ quái.
Tiêu Mạc thấy thần sắc của hắn, lễ phép giải thích, “Sắc trời còn sớm, bệ hạ phân phó không thể đi quấy rầy.”
Thượng Quan Lăng nhìn sắc trời một chút, còn sớm? Thời gian lâm triều cũng sắp qua đi! Hiên Viên Mị thân là Hoàng đế, nên sớm đã thành thói quen lúc này rời giường mới đúng chứ?
Thấy thần sắc của hắn có phần không vui, Tiêu Mạc ho nhẹ hai tiếng, giải thích, “Có lúc bệ hạ không lâm triều …” Dù sao đây cũng không phải là bí mật gì, nói ra cũng không có gì, hơn nữa hắn nói đó là tương đối khách khí, phần lớn thời gian bệ hạ vốn đều không lên triều sớm.
Thượng Quan Lăng gật đầu một cái, hắn cũng biết đến điều này, Hiên Viên đế vốn là quen tính làm bậy, sau khi có Linh nhi, càng thêm có thể dùng hôn quân để hình dung, nghĩ đến Thủy Nguyệt Linh, sắc mặt lại trở nên có phần khó coi.
Tiêu Mạc cũng không quản sắc mặt hắn như thế nào, theo kinh nghiệm của hắn, vào buổi sáng không có chuyện đặc biệt quan trọng, nhất định không nên đi quấy rầy bệ hạ, nếu không bệ hạ tức giận, hậu quả kia tương đối nghiêm trọng.
Tiêu Mạc lặng yên đứng, Thượng Quan Lăng cũng lẳng lặng uống trà, thấy cả trong điện chỉ có hai người bọn họ, hơi kỳ quái hỏi, “Nơi này không có người hầu hạ sao?” Hiên Viên đế xuất hành không thể không có người hầu hạ đi theo, hơn nữa hắn cũng có phái người tới.
Tiêu Mạc ôn hòa đáp, “Bệ hạ và nương nương đều không thích quá nhiều người, cho nên khi không có chuyện, cũng sẽ kêu người đi, nương nương yêu thích thanh tịnh một chút, còn bệ hạ chỉ sợ không hy vọng có người quấy rầy ngài và nương nương thân thiết đi!”
Hiên Viên Mị đã sớm tỉnh, biết Thượng Quan Lăng tới, nhưng mà hắn không có ý định đứng dậy, ôn hương nhuyễn ngọc, ôm đầy cõi lòng hắn mới sẽ không uất ức mình!
Môi lưỡi nóng bỏng liếm mút cổ trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi, ngậm nhẹ nụ hoa trên ngực, đầu lưỡi từ từ liếm láp, trong mắt Hiên Viên Mị mang ý cười nhìn nàng bất mãn cau mày.
“Ưm, đừng làm rộn…” Thủy nhi lầm bầm một tiếng, còn định ngủ tiếp một lát, nhưng Hiên Viên Mị lại không chịu buông tha cho nàng, môi lưỡi liếm dọc theo đường cong thân thể xinh đẹp của nàng hôn toàn thân nàng.
“Ừ…” Thủy nhi còn chưa tỉnh ngủ, nhưng phương thân thể cũng đã trở nên nóng như lửa, theo bản năng đưa tay ôm lấy hắn, thân thể mềm mại cọ thân thể lửa nóng giống vậy của hắn, lại cố chấp không chịu mở mắt ra.
Hiên Viên Mị ngậm vành tai của nàng hấp dẫn hỏi, “Thủy nhi… Muốn không?”
Thủy nhi rốt cuộc mở mắt ra, liếc hắn một cái, hai chân thon dài quấn lên hông của hắn, vặn vẹo uốn éo eo, mềm mại giữa hai chân cọ lửa nóng cương cứng của hắn, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn hắn, Hiên Viên Mị rên lên một tiếng, eo ếch chợt trầm xuống, đâm thật sâu vào trong cơ thể nàng.
Thượng Quan Lăng mới vừa đặt tách trà xuống liền nghe một tiếng thở hoảng hốt, sau đó là tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ yêu kiều hòa lẫn truyền vào trong tai, Cảnh Tuyên điện này thật sự quá mức yên tĩnh, Thượng Quan Lăng lại người luyện võ, dĩ nhiên nghe được rất rõ ràng, cho dù hắn có định lực tốt, cũng không khỏi sắc mặt cứng đờ, Hiên Viên đế này thật đúng là không phụ danh hôn quân, lại cố tình làm trọn chuyện hôn quân, nhưng lại chỉ thiếu không có năng lực của hôn quân.
Tiêu Mạc ngược lại mặt không đổi sắc, “Lăng đế bệ hạ chê cười!” Bệ hạ của mình chính là tính khí này, sáng sớm thức dậy chuyện đầu tiên chính là động dục, khụ, đây là nương nương nói, hắn cũng không dám nói như vậy.
Thủy nhi nghe được lời Tiêu Mạc nói, “Phì…” Một tiếng bật cười, sao nàng lại cảm giác hắn có bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chứ?
“Thủy nhi…” Hiên Viên Mị cảnh cáo trừng mắt nhìn nàng một cái.
Thủy nhi cười sờ mặt của hắn, “Mị, chàng thật đúng là không có tiến triển…”
Nhìn dáng vẻ giễu cợt của nàng, cặp mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị híp lại, dám giễu cợt hắn?
Thủy nhi nhìn thấy ánh sáng nguy hiểm trong mắt hắn, trong lòng biết không ổn, vội vàng đưa tay đẩy hắn, thân thể cố hết sức lui về phía sau co lại.
Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, bàn tay cố định vòng eo mảnh khảnh của nàng, hoàn toàn rút lui ra khỏi thân thể của nàng, lại mạnh mẽ đụng đi vào, xỏ xuyên qua thân thể của nàng.
“A…” Thủy nhi kêu khẽ một tiếng, còn chưa tới kịp thở, một lần nữa bị hung hăng xỏ xuyên qua, đôi tay bám chặt lấy lưng rộng rãi chắc nịch của hắn, thừa nhận va chạm hung ác của hắn, Thủy nhi cắn răng nghiện lợi thở hổn hển quát, “Đồ háo sắc chết tiệt, hồ ly thúi, hôn quân… Hiên Viên Mị… Chàng nhẹ một chút…”
Lần này cho dù là Tiêu Mạc cũng không nhịn được giật giật khóe miệng, nương nương thật đúng là… Ngược lại lại lộ ra một nụ cười, hai người kia mặc dù cãi nhau cũng có thể làm cho người cảm thấy một chút ngọt ngào, Thượng Quan Lăng nhức đầu vuốt vuốt trán, hắn đến để đòi thuốc giải, cũng không phải tới nghe xuân cung sống.
Thủy nhi nhìn cặp mắt đỏ như máu kia, nhẹ giọng thầm nói, “Quỷ hẹp hòi.” Cả ngày ngâm trong vại dấm, hắn cũng không ngại chua! Hắn căn bản là cố ý!
Động tác của Hiên Viên Mị thả lỏng một chút, cắn vành tai của nàng, buồn bực nói, “Thủy nhi, nàng là của ta.”
Ôi… Đây sao giống như làm nũng vậy?
Thấy nàng không có phản ứng, Hiên Viên Mị lại mất hứng, cầm hông của nàng lại hung hăng đâm một phát, Thủy nhi kinh hãi thở gấp một tiếng, vội vàng nói, “Ta là của chàng… Một mình chàng…” Thật là quá bạo lực rồi! Chỉ có điều dáng vẻ không được tự nhiên này thật đúng là thích hợp với hình tượng tiểu hồ ly của hắn, thật đáng yêu!
Hiên Viên Mị hài lòng hôn lên môi đỏ mọng đầy đặn của nàng, nuốt toàn bộ tiếng rên rỉ yêu kiều của nàng vào trong miệng.
Đã qua giữa trưa, hai người mới lười biếng xuất hiện, Thủy nhi giống như mèo lười núp ở trong ngực Hiên Viên Mị, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ thẹn thùng.
Hiên Viên Mị kêu Tiêu Mạc đi chuẩn bị đồ ăn, mới lười biếng dò hỏi, “Lăng đế có chuyện gì sao?” Bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của người trong ngực, nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng, trong mắt đều là cưng chiều.
Thủy nhi cọ xát vào lòng bàn tay của hắn, dáng vẻ khéo léo ôn thuận, trong mắt Hiên Viên Mị lộ ra nụ cười, giống như sau mỗi lần được cho ăn no, nàng sẽ tương đối khéo léo.
Lăng đế nhìn về phía người trong ngực hắn, lạnh lùng nói, “Ta tìm nàng!” Chẳng biết tại sao, nhìn thoải mái thân mật giữa bọn họ, trong lòng hắn rất không thoải mái, nghĩ đến Thủy Nguyệt Linh bây giờ còn đang chịu khổ, mà bọn họ lại đang ngọt ngọt ngào ngào ở nơi này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Thủy nhi giật giật thân thể, trực tiếp đến không thể trực tiếp hơn, miễn cưỡng hỏi, “Ngươi đến đòi thuốc giải sao?” Dáng vẻ hận không thể làm thịt nàng này của hắn, nghĩ đến là vì chuyện trúng độc Thủy Nguyệt Linh đi!
Sắc mặt Thượng Quan Lăng lạnh lẽo, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía nàng, “Thật sự là ngươi?”
“Là ta thì như thế nào?”
Thượng Quan Lăng nhìn dáng vẻ chẳng hề để ý của nàng, trong lồng ngực cuồn cuộn tức giận, “Linh nhi rốt cuộc đắc tội ngươi chỗ nào?”
Thủy nhi bĩu môi nói, “Ngay cả nam nhân của ta cũng dám mơ tưởng, đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ!”
“Nam nhân của ngươi?” Thượng Quan Lăng nhìn về phía Hiên Viên Mị, ý của nàng là Linh nhi còn đang suy nghĩ đến Hiên Viên đế? Sắc mặt lại thay đổi, Thượng Quan Lăng cau mày nói, “Linh nhi bây giờ là người của ta!” Nếu Hiên Viên Mị đã đưa Linh nhi về cho hắn, đó chính là người của hắn.
Thủy nhi lại giật giật, đầu tựa vào trong cổ Hiên Viên Mị, thong thả ung dung nói, “Cho dù nàng ta là người của ai, nếu nàng ta có can đảm đụng vào ranh giới cuối cùng của ta, liền phải trả ra giá cao!” Hi vọng nàng ta không cần điên nhanh như vậy mới phải, bằng không hành hạ đều không có ý tứ.
“Ngươi…” Thượng Quan Lăng lạnh lùng nhìn nàng, nữ nhân này lại ỷ vào sủng ái của Hiên Viên Mị, ngay cả hắn Hoàng đế Diệp quốc cũng không để vào mắt, nữ nhân ỷ sủng mà kiêu như vậy, Hiên Viên Mị còn đặc biệt coi như bảo bối.
Thấy Hiên Viên Mị không có định nhúng tay, Thượng Quan Lăng cau mày nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói, “Hiên Viên đế, chuyện lúc trước ta đã không so đo rồi, nhưng mà hiện giờ ta muốn thuốc giải!” Thượng Quan Lăng vốn cũng là người kiêu ngạo, lễ nhượng ba phần cho Hiên Viên Mị đã là cực hạn, mặc dù hiện giờ thực lực Diệp quốc hơi yếu, nhưng hắn cũng sẽ không để cho người lấn áp như thế!
“Haizzz…” Thủy nhi thở dài một tiếng, âm u mà nói, “Thật ra thì chuyện này nói cho cùng vẫn là lỗi của Lăng đế ngươi!”
Thượng Quan Lăng cau mày lạnh lùng nhìn nàng, nàng hạ độc Linh nhi, lại còn nói là lỗi của hắn?
Làm như không thấy tầm mắt lạnh như băng của hắn, Thủy nhi chậm rãi nói, “Thủy Nguyệt Linh ấy mà! Cảm thấy ngươi không tốt như Mị, cho nên mới không cam lòng, nếu như ngươi có thể đối xử tốt với nàng ta một chút, nàng ta khẳng định cũng sẽ không mơ tưởng tới người của ta, ta cũng không cần lãng phí độc dược của ta như vậy rồi.”
“Ta đối xử với nàng chưa đủ tốt?” Trước kia là hắn thật có lỗi với nàng, nhưng mà hiện giờ hắn tự nhận đã là sủng ái nàng có thừa.
Mắt thấy thức ăn tới, Thủy nhi liền không hề nói tiếp nữa, có chút thèm thuồng nhìn từng món thức ăn ngon kia, Hiên Viên Mị buồn cười hôn lên khóe miệng nàng, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu cho ăn.
Thượng Quan Lăng nhìn một bón một ăn này, vốn không có tính toán phản ứng đến hắn, khí lạnh trên người nặng hơn, giọng nói cũng như kết băng, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng giao ra thuốc giải?” Nếu không phải bởi vì nàng là nữ nhân của Hiên Viên Mị, hắn căn bản sẽ không khách khí với nàng như thế.
Thủy nhi không vui nhíu nhíu mày, người này nhất định phải ảnh hưởng tới ngon miệng nàng sao, “Tiêu Mạc, tiễn khách!”
“Dạ, Lăng đế bệ hạ mời!” Không có một tia do dự, hoàn toàn không để mắt đến Hiên Viên Mị, giống như Thủy nhi mới là chủ tử của hắn, nhưng trên mặt Hiên Viên Mị lại không xuất hiện bất kỳ không vui nào, ngược lại là dáng vẻ như chuyện đương nhiên.
Thượng Quan Lăng thật lòng có phần không hiểu, như vậy mới kêu là đối xử tốt với nàng, để một nữ nhân cưỡi trên đầu mình, thân là vua một nước dung túng một nữ nhân như thế, căn bản là hành động của hôn quân, đảo mắt nhìn dáng vẻ hơi híp mắt như hưởng thụ của nữ nhân kia, lông mi thật dài khẽ run, dưới đầu mũi khéo léo, môi đỏ mọng đầy đặn nhẹ nhàng hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thỉnh thoảng lại cọ một cái vào lồng ngực sau lưng, dáng vẻ lười biếng đáng yêu kia lại khiến cho tim hắn đập nhanh một nhịp.
Hiên Viên Mị nhận thấy được tầm mắt của hắn, lạnh lùng ngẩng đầu, vẻ mặt rất không vui, vốn định ném Thủy Nguyệt Linh về, chính là tránh cho hắn hắn đánh chủ ý lên Thủy nhi, nhưng không nghĩ tới hắn còn chú ý tới Thủy nhi, trong lòng hừ lạnh, hắn tốt nhất đừng làm ra chuyện gì, nếu không hắn không ngại sinh linh đồ thán!
Thượng Quan Lăng ý thức được mình luống cuống, vội vàng thu hồi tầm mắt, tùy ý gật đầu một cái, liền đi ra ngoài, đã quên chuyện thuốc giải.
Mới vừa đi ra Cảnh Tuyên điện không lâu, liền gặp Hưng Nguyên, Hưng Nguyên nhìn thấy hắn, lo lắng nói, “Bệ hạ, Vương phi đã xảy ra chuyện!”