Khí Phi Hồ Sủng

Chương 64: Chương 64: Tan nát cõi lòng




Hiên Viên Mị lười biếng gác đầu nằm trên giường êm, dáng vẻ kia đích xác vô cùng hấp dẫn người, chỉ có điều sắc mặt kia như thế nào cũng coi như không phải đẹp mắt, Thủy nhi đưa tay sờ mặt của hắn bày tỏ an ủi, mới để cho sắc mặt hắn hơi dễ nhìn một chút.

Thủy Nguyệt Linh nhìn sắc mặt hắn hòa hoãn, trong mắt vui mừng, dịu dàng kêu, “Bệ hạ…”

Hiên Viên Mị lại lần nữa tối mặt, nhìn hắn không ngừng biến sắc mặt, Thủy nhi nằm ở trên người hắn cười to lên, Hiên Viên Mị bất đắc dĩ vỗ một cái lên mông nàng, mắt lạnh nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, nữ nhân này thật sự làm cho người ta chán ngán!

“Mị, đừng tức giận nữa, để cho nàng ta sống lâu một tháng, nếu như không có cục cưng sẽ tùy tiện cho chàng hành hạ có được không?” Nàng thật lòng hi vọng không có, nếu quả thật có, đến lúc đó rốt cuộc người nào coi như là mẫu thân của hài tử? Cảm giác kia thật sự rất kỳ quái.

Hiên Viên Mị nhìn về phía nàng, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, cho chút bồi thường!

Đáy mắt Thủy nhi xẹt qua một nụ cười, môi đỏ mọng dán lên môi mỏng khêu gợi của hắn, cái lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong miệng hắn, lúc nhẹ lúc nặng liếm mút.

Bên này hai người thân mật không tách rời, bên kia lại thấy Thủy Nguyệt Linh liếc nhìn chung quanh, sau khi xác định không có ai, lại bắt đầu cởi quần áo.

Thủy nhi im lặng nhìn nàng ta, nữ nhân này thật là, nên nói nàng ta như thế nào đây? Có ý xấu, nhưng lại không có đầu óc, thật không biết là nên vui hay thương hại!

Hiên Viên Mị có chút bất mãn với nàng không tập trung, khẽ buông nàng ra, cất giọng nói, “Ảnh, nhốt vào địa lao!” Tránh cho lúc ẩn lúc hiện trước mắt làm chướng mắt hắn, dù sao chỉ cần nàng ta còn sống là được.

“Bệ hạ…” Thủy Nguyệt Linh quần áo xốc xếch bị Ảnh mang xuống, giọng nói kia có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm, có bao nhiêu buồn bã thì có bấy nhiêu buồn bã.

Thủy nhi trợn mắt một cái, vì sao vừa khéo đến nơi này nàng lại xuyên đến trên người nữ nhân này chứ?

Đêm nay, bầu trời mây đen giăng đầy, gió lớn mưa to cuốn tới, nhưng vầng trăng tròn trên bầu trời kia không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn treo thật cao trên bầu trời, thật giống như những mây đen kia như thế nào cũng không che được ánh sáng của nó.

Hiên Viên Mị ôm Thủy nhi nằm trên long sàng, đột nhiên nhíu mày lại, “Thủy nhi…”

Thủy nhi nhẹ nhàng ôm hông của hắn, ngước mắt hỏi, “Sao vậy?”

Hiên Viên Mị do dự nói, “Một lát ta nhưng có thể sẽ mất khống chế, nàng không thể đẩy ta ra biết không?”

Thủy nhi biết đã đến lúc, nghiêm túc gật đầu một cái.

Hiên Viên Mị khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chân mày nhíu chặt thủy chung không buông ra, cắn nát đầu ngón tay, đưa ngón tay tới bên môi Thủy nhi, Thủy nhi hiểu ý ngậm mút vào, nuốt máu tươi trong miệng xuống.

Hiên Viên Mị dịu dàng hôn đôi môi của nàng, bàn tay linh hoạt kéo thắt lưng của nàng, dịu dàng vuốt ve, trong động tác dịu dàng quá đáng kia mang theo đau lòng.

Thủy nhi dần dần động tình, hai gò má ửng đỏ, sóng mắt mê ly, hô hấp của Hiên Viên Mị cũng càng ngày càng dồn dập, nhưng động tác lại đột nhiên dừng lại, Thủy nhi ngước mắt nhìn về phía hắn, lại thấy ánh mắt hắn có chút trống rỗng, giống như nhìn nàng, lại giống như cái gì cũng không nhìn. 

Thủy nhi nhíu nhíu mày, Hiên Viên Mị lại nhanh chóng cởi quần áo trên người hai người xuống, dục vọng cực lớn chợt tiến công vào thân thể của nàng, Thủy nhi rên lên một tiếng, đau đớn chưa qua, tiếp theo mà đến là một trận lại một trận chạy nước rút mãnh liệt.

“Ưm…” Thủy nhi ôm hắn thật chặt, sắc mặt tái nhợt, tất cả trong đáy mắt lại đều là lo lắng, nàng giống như quên hỏi hắn, hắn sẽ như thế nào?

Cánh tay càng thêm ôm chặt một chút, có chút khó khăn mở miệng, “Mị, không thể có chuyện, biết không?”

Hiên Viên Mị lại hoàn toàn không có phản ứng, điên cuồng đâm chọc vào trên người nàng, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và chân mày nhíu chặt của nàng.

Mà ngoài cửa sổ kia màu sắc trăng tròn sáng ngời dần dần biến hóa, từng chút từng chút một từ từ nhuộm vào màu đỏ.

Thủy nhi nhìn sắc mặt dần dần tái nhợt của hắn, trong lòng căng thẳng, “Hiên Viên Mị, nếu chàng dám có chuyện gì, ta liền không nhớ chàng nữa, chàng có nghe thấy không?” Dường như quên mất thân thể đau đớn, chỉ còn lại tràn đầy lo âu và tự trách, nàng muốn thân thể gì chứ? Cứ như vậy cũng rất tốt!

Nàng không biết, nếu như nàng vẫn không có thân thể, linh hồn sẽ thay đổi đến càng ngày càng yếu, cho đến hoàn toàn tiêu tán.

Hiên Viên Mị máy móc đong đưa eo ếch, mạnh mẽ đụng chạm lấy người phía dưới, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, đôi tròng mắt kia lại càng ngày càng đỏ, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhỏ ra máu, khóe mắt Thủy nhi chảy xuống một giọt nước mắt, trong giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào, “Ngu ngốc…” Mỗi lần đều vì nàng mà bỏ ra nhiều như vậy, có biết nàng rất đau lòng không?

Vầng trăng tròn kia dần dần đã bị nhiễm đỏ hơn phân nửa, Thủy nhi cảm thấy choáng váng một trận, cố gắng mở to mắt, nhìn khuôn mặt tái nhợt đến trong suốt của Hiên Viên Mị, cánh tay ôm hắn càng chặt hơn, ý thức cũng không chịu khống chế từng chút từng chút một rời xa.

Cho đến khi vầng trăng tròn kia hoàn toàn bị nhuộm đỏ, đột nhiên sắc đỏ cực mạnh, sau đó lại trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ vốn có, dần dần bị mây đen thổi qua che kín.

Hiên Viên Mị đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn dáng người phía dưới bị hắn chơi đùa có chút thê thảm, chóp mũi truyền tới mùi máu tươi, để cho hắn đau lòng một trận, “Thủy nhi…” Thương tiếc hôn môi của nàng một cái, lại đột nhiên “Phụt…” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm trong suốt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Cho đến xác định thân thể Thủy nhi đã hoàn toàn tốt, mới êm ái ôm lấy nàng đi tới suối Địa Tâm.

Hai ngày nay Hiên Viên Mị vẫn coi chừng Thủy nhi, một bước cũng không rời đi, chỉ cần đợi thêm một ngày, Thủy nhi có thể đã tỉnh.

“Vương…”

Hiên Viên Mị êm ái vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thủy nhi, nghe được giọng của Diệp Tử Phong, dừng một chút.

“Mị à, ngài thật đúng là chỉ thích mỹ nhân không tiếc giang sơn!” Giọng nói trêu chọc cà lơ phất phơ của Vưu Diệc theo sát…

Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, hôn lên trên mặt Thủy nhi, mới đi ra phía ngoài điện, nếu chỉ có Vưu Diệc chạy tới còn có thể do hắn nhàm chán, nhưng Tử Phong mỗi lần không có đại sự chắc chắn sẽ không đến tìm hắn.

Thế nhưng khi hai người nhìn thấy Hiên Viên Mị lại quên chính sự, trong mắt Vưu Diệc lại mang theo một tia tức giận, “Lại bởi vì nữ nhân kia?”

Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn rất không vui, Vưu Diệc cười lạnh một tiếng, “Mị, bây giờ ngươi còn đánh được ta sao?”

Hiện giờ mặc dù hắn ra tay, cũng không còn năng lực kia dạy dỗ hắn!

“Lần trước quỳ xuống cụt tay, lần này phá hủy một nửa công lực, lần sau ngươi còn định làm cái gì? Nữ nhân kia rốt cuộc hạ cổ độc gì với ngươi?” Hắn đã từng rất muốn xem nữ nhân mà Mị yêu có dáng vẻ gì, nhưng hắn tại không nghĩ tới Mị sẽ trở nên điên cuồng như vậy.

Vưu Diệc vốn rất coi trọng Thủy nhi, nhưng mà hiện giờ trong lòng lại có phê bình kín đáo. 

Hiên Viên Mị là nửa người nửa yêu, cho nên không giống bọn họ, thậm chí không quá giống nửa yêu bình thường, lại không ai biết do nguyên nhân gì, tối hôm qua không chỉ có Nhân giới, ngay cả Yêu giới cũng xuất hiện hiện tượng lạ, nhớ tới biến cố khác lạ Hiên Viên Mị đã từng nói, công lực đột nhiên tăng gấp bội, chuyện tốt như vậy bọn họ đương nhiên muốn tới chúc mừng, hơn nữa bọn họ cũng đúng lúc có chính sự muốn tìm hắn, nhưng lại không nghĩ tới công lực tăng gấp bội lại biến thành giảm phân nửa!

Hiên Viên Mị biết Vưu Diệc quan tâm hắn, nhưng hắn không cách nào dễ dàng tha thứ cho người chỉ trích Thủy nhi, giọng nói có phần lạnh như băng, “Nói việc chính!”

Vưu Diệc bị tức giận của hắn chọc cười, giận dỗi ngồi xuống bên cạnh, “Được được được! Ta mặc kệ!”

Diệp Tử Phong nhíu nhíu mày, trong lòng thở dài một tiếng, mở miệng nói, “Xà tộc gần đây có chút hành động kỳ quái, chúng ta cũng không cách nào suy đoán mục đích của bọn họ.”

Diệp Tử Phong nói xong, lại thấy Hiên Viên Mị đột nhiên kích động đứng lên, xoay người liền đi tới thiên điện.

Mà ở bên trong thiên điện, chỉ nghe một tiếng trêu chọc, “Chậc, dáng vẻ kia vẫn còn coi như mỹ nhân! Đáng tiếc…”

Thủy nhi vốn là nên ngủ ba ngày mới có thể tỉnh, nhưng giờ phút này ngực đau nhức lại làm cho nàng tỉnh táo lại, cố hết sức mở mắt ra, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cái gì đều không thể nhìn thấy rõ.

Trước ngực Hiên Viên Mị đau nhức kịch liệt một trận, không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần không được có chuyện, hắn không nên để nàng một mình, hiện giờ công lực của hắn chưa đủ, lực lượng kết giới cũng đi theo yếu bớt, đã không phải không ai có thể phá, hắn lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế!

Hiên Viên Mị cảm giác qua thật lâu, nhưng mà cũng chỉ trong thời gian nháy mắt, Thủy nhi vẫn nằm ở trên giường bằng ngọc trắng, nhưng máu tươi nơi khóe miệng nàng lại đau nhói mắt của hắn, êm ái ôm nàng vào trong ngực, trong giọng nói mang theo run rẩy, “Thủy nhi…” Trong lòng không ngừng an ủi mình, không có việc gì, trong suối Địa Tâm không có việc gì… Nhưng tại sao trong lòng hắn lại sợ như vậy?

Thủy nhi vẫn cái gì cũng không thấy rõ, ngay cả mở mắt cũng rất khó khăn, môi run run, nhưng không phát ra được âm thanh.

Hiên Viên Mị lại biết nàng kêu chính là tên hắn, “Thủy nhi, thật xin lỗi…” Là hắn quá mức tự phụ, mới có thể làm hại nàng bị thương.

Diệp Tử Phong nhìn thấy tình cảnh như vậy sửng sốt một chút, sau đó trầm mặc đặt tay lên cổ tay Thủy nhi. 

Vưu Diệc cau mày nhìn, mặc dù dung mạo không giống nhau, nhưng hắn xác định đây là nữ nhân kia, chỉ có nàng mới có thể làm cho Mị mất khống chế, trở nên không phải Đế Tôn Yêu Vương lạnh lùng tàn nhẫn điên cuồng.

Tay Diệp Tử Phong run lên, thu lại, lại không biết nên mở miệng như thế nào, “Vương…”

Hiên Viên Mị thấy Thủy nhi lẳng lặng nhắm nghiền hai mắt, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nắm tay của nàng, mở miệng nói, “Nói thẳng!”

Vưu Diệc cau mày nhìn về phía Hiên Viên Mị, quá mức bình tĩnh cũng không phải chuyện tốt!

Diệp Tử Phong liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thủy nhi, cau mày nói: “Trái tim vỡ nát toàn bộ!”

Tay Hiên Viên Mị không thể kiềm chế run rẩy, giọng nói lại hết sức bình tĩnh, “Phương pháp!” Hắn nhất định sẽ cứu nàng về, bằng không, hãy cùng chết theo nàng!

Diệp Tử Phong do dự nói, “Dời tim! Hơn nữa phải…”

Không đợi hắn nói xong, Vưu Diệc liền kích động cắt đứt hắn, “Diệp Tử Phong, ngươi nói nhăng gì đó?” Mặc dù hắn cũng không tinh thông y thuật, nhưng mà hắn còn từng nghe nói một chút về cấm chú của yêu tộc, mà hắn cũng biết đặc thù của Hiên Viên Mị, muốn dời tim, cũng chỉ có thể dùng tim của Hiên Viên Mị.

Hiên Viên Mị khẽ vuốt ve gò má của Thủy nhi, nhìn Vưu Diệc một cái, ra lệnh, “Thiết lập kết giới!” Hắn không muốn ra lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hôm nay hắn đã không có khả năng để tự phụ.

Vưu Diệc có chút mất khống chế, “Hiên Viên Mị, ngài điên rồi phải hay không?” Mặc dù biết đặc thù của Hiên Viên Mị, nhưng khởi động cấm chú vốn chuyện vô cùng nguy hiểm, hơn nữa bây giờ công lực của Hiên Viên Mị không lớn bằng lúc trước, có khả năng rất lớn sẽ bù cả bản thân vào.

Thấy Hiên Viên Mị vốn không để ý tới hắn, Vưu Diệc nhìn về phía Diệp Tử Phong, hi vọng hắn ta có thể giúp một tay khuyên nhủ, nhưng Diệp Tử Phong nhưng chỉ là nhìn hắn một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, ngươi cũng không phải không biết tính khí của Vương!

Vưu Diệc cảm giác mình sắp bị hai người này tức chết, tức giận hét lớn một tiếng, “Mặc kệ các ngươi!” Gào xong, lại nhụt chí liên thủ với Diệp Tử Phong bày kết giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.