Nhìn bộ dạng cao hứng của nàng, Hiên Viên Mị có chút khó chịu nói, “Xem ra linh lực có sức hấp dẫn hơn ta!”
Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu hôn lên môi hắn một nụ hôn, cười nói, “Có ta làm chứng sức quyến rũ của chàng là lớn nhất!”
“Thật sao?”
Thuỷ Nguyệt Linh cam đoan gật đầu, sau đó lại nhíu mày hỏi, “Vậy chàng có bị gì không?” Như vậy dường như quá dễ dàng, làm cho nàng có chút nghi ngờ hắn đưa linh lực của chính mình truyền vào trong người nàng!
Dường như biết được nàng suy nghĩ cái gì, Hiên Viên Mị nhẹ vuốt mồ hôi trên vai nàng, nói, “Yên tâm đi! Tu vi của ta cũng sẽ tăng lên theo!”
“Ừ.” Đôi tay ôm lấy hắn mà cọ cọ, bây giờ mới thấy ở phía dưới thân có gì đó trướng trướng, hắn vẫn còn ở trong cơ thể nàng, hơn nữa lửa nóng vẫn còn như cũ.
Thuỷ Nguyệt Linh ngước mắt nhìn hắn một chút, nhắc nhở, “Không phải chàng nói hôm nay sẽ vào triều hay sao?”
Hiên Viên Mị tà mị giơ cao khoé miệng, đưa tay vén một sợi tóc của nàng đưa tới chóp mũi mà hít hà, quyến rũ nói, “Nếu như Thuỷ Nhi không bỏ ta được, ta liền không đi!”
Thuỷ Nguyệt Linh cọ tới cọ lui trên người hắn, “Mị, người ta quả thật rất oan uổng, rõ ràng là bản thân chàng háo sắc, sao lại có thể đổ hết lên đầu ta!”
Hiên Viên Mị vuốt ve hưỡng thụ da thịt mềm mại của nàng, trong mắt chứa đầy cưng chiều, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, thật ra nàng cũng không phải là oan uổng gì, chính xác là vì nàng nên hắn mới trở thành hôn quân, nhưng mà nếu nàng thích, vậy hôn quân thì là hôn quân thôi!
“Thuỷ Nhi, nếu nàng tiếp tục cọ xát thì ta sẽ không cần phải lâm triều nữa!”
Nghe âm thanh khàn khàn của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh tiếc nuối dừng động tác, cả người hắn trơn bóng quả thực cực kỳ thoải mái nha!
“A…” Nhìn vẻ mặt không cam lòng của nàng, Hiên Viên Mị cực kỳ sung sướng, nhẹ cười hỏi, “Có muốn đi theo giúp ta hay không?”
“Hả? Không chừng sẽ bị lên án?”
“Thuỷ Nhi…” Hiên Viên Mị khẽ cắn lỗ tai nàng, có chút đáng thương nói, “Ta sẽ nhớ ngươi…”
Thuỷ Nguyệt Linh bĩu môi, “Được rồi!” Trong lòng thầm oán, mỹ nam kế của hắn càng ngày càng có tác dụng đối với nàng rồi, giả vờ đáng thương cũng càng lúc càng giống, làm cho nàng chịu không nổi phải mềm lòng, nàng vô cùng hoài nghi nếu ngày nào đó hắn mang nàng đi bán, nàng có thể vẫn không nỡ mắng hắn hay không?
Lại ôm nhau một hồi, hai người mới rời khỏi giường rửa mặt chải đầu, tuy nhiên lăn qua lăn lại một đêm, nhưng tinh thần vẫn tốt, Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy phương pháp song tu này không tệ lắm, ngay cả ngủ cũng không cần rồi!
Nhìn hai người cùng nhau đi tới, chúng thần vốn đang muốn hành lễ đều ngây người, phản ứng tiếp theo đó là một đống tiếng nói thảo luận, phi tần hậu cung không được phép tiến vào triều đình, bây giờ Hiên Viên Mị lại dám mang theo Thuỷ Nguyệt Linh - một vương phi ở quốc gia khác vào triều đình, hành động này không những vi phạm tổ chế*( luật lệ của tổ tiên), mà còn làm mất đi thể diện của quốc gia!
Không để ý tới ý nghĩ của mọi người bên dưới, Hiên Viên Mị ôm Thuỷ Nguyệt Linh ngồi xuống long ỷ, để cho nàng ngồi lên chân hắn, dịu dàng mà ôm nàng, cười như không cười nhìn một đám thần tử phía dưới, để cho bọn họ tuỳ ý nghị luận, Thuỷ Nguyệt Linh nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy, ánh mắt giật giật, nhưng mà vẫn nhịn xuống không có hôn lên môi hắn, nàng sợ không cẩn thận làm tức chết đám người bên dưới!
Hiên Viên Mị chú ý đến tầm mắt của nàng rơi vào môi hắn, trong mắt xuất hiện một vẻ trêu tức, tay lớn đặt trên eo nàng mập mờ vuốt ve, Thuỷ Nguyệt Linh bĩu môi, không muốn so đo cùng hắn, thân thể thả lỏng dựa vào lòng hắn, hơi có chút thú vị mà nhìn vẻ mặt bi căm uất của mọi người bên dưới.
Đoan Mộc Hiện ngược lại không hề có biểu cảm gì, chỉ là tầm mắt đặt ở bộ dạng lười biếng của Thuỷ Nguyệt Linh, nàng dường như trở nên xinh đẹp hơn, trong lòng có chút chua xót, nhưng mà không biết là vì sao.
Hiên Viên Mị chú ý tới tầm mắt của hắn, nguy hiểm mà híp híp mắt, cánh tay ôm chặt Thuỷ Nguyệt Linh thêm một chút, Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt của hắn không tốt, nhẹ giọng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Hiên Viên Mị trở lại bình thường, “Không có gì!”
Thuỷ Nguyệt Linh nghi ngờ nhìn hắn, nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên hôn lên môi hắn một cái, trực giác mách bảo nàng làm vậy có thể trấn an cảm xúc của hắn, quả nhiên, sắc mắt Hiên Viên Mị lập tức thay đổi, nhưng mà vẻ mặt của đám đại thần phía dưới đều trở nên khó coi!
“Bịch!” tất cả đều quỳ xuống đất đều có chung một bộ dạng khuyên can, “Bệ hạ, người mau tỉnh lại, đừng để bản thân bị yêu nữ này mê hoặc!”
Cảm giác được người phía sau tản ra lãnh ý, Thuỷ Nguyệt Linh buồn cười mà cầm tay hắn, khẽ nói, “Giết sạch bọn họ sẽ cực kỳ phiền toái!” Biết rõ chính là kết quả này, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng mà sao hắn lại kích động như vậy?
Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, tiếng nói trầm thấp êm tai nhưng lại lạnh thấu xương, “Trẫm nuôi các ngươi là để các ngươi lo chuyện chính sự, chứ không phải ở chỗ này nói lời xàm ngôn mê hoặc người khác!”
“Bệ hạ...” Một mảnh âm thanh bi thương, làm cho người ta nghi ngờ có phải Hiên Viên Mị vừa làm chuyện thiên lý bất dung nào đó hay không!
Thuỷ Nguyệt Linh nghiền ngẫm mà tán thưởng, tay nhỏ chơi đùa ngón tay dài của Hiên Viên Mị, để cho hắn đừng quá tức giận!
Liễu Nghị nhìn hai người ngồi trên ghế rồng, khẽ cắn môi, mở miệng nói, “Nếu như bệ hạ bị yêu nữ này mê hoặc, chém giết trung thần, chỉ sợ làm cho lòng người căm phẫn, làm mất lòng dân, hi vọng bệ hạ suy nghĩ kỹ lại!”
Tầm mắt lạnh giá của Hiên Viên Mị rơi vào người hắn, Liễu Nghị cố nén sợ hãi trong lòng, thân thể có chút run rẩy, trên trán hơi đổ mồ hôi, Hiên Viên Mị cười lạnh nói, “Ái khanh làm vậy có tính là uy hiếp trẫm hay không?”
Liễu Nghị cắn răng nói, “Bệ hạ, lòng trung thành của vi thần có trời đất chứng giám, hi vọng bệ hạ hiểu cho!” Giọng nói có chút run rẩy.
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay bên hông, sao lại dễ dàng tức giận như vậy? Hắn bị chọc tức nàng sẽ đau lòng!
Thực ra Hiên Viên Mị chính là loại người cuồng ngạo như vậy, không hề để bất cứ thứ gì vào mắt, cho nên rất ít khi tức giận, nhưng mà những sự việc liên quan đến Thuỷ Nguyệt Linh, thì hắn liền không thể nào khống chế được cảm xúc!
Đoạn Mộc Hiên nhìn một đám người bên dưới, lại nhìn hai người ngồi trên long ỷ, trong lòng thở dài, bệ hạ có lẽ tính bỏ đi ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ bảo vệ nữ nhân kia! Tuy chuyện của tiên tộc công chúa đã được cố gắng phong toả, nhưng mà hắn vẫn có được chút ít tin tức, người kiêu ngạo như vậy, làm sao có khả năng gặp phải tình trạng như lúc đó, điều này đủ để chứng minh vị Lăng vương phi này rất quan trọng! Chỉ mong nàng ta thật sự không có dã tâm, nếu không thì Huyền quốc lâm nguy rồi!
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn bộ dạng sắp ngã của Liễu Nghị, khẽ cười nói, “Liễu đại nhân, đừng nói là vì ta không đáp ứng ngươi cứu Liễu tiểu thư, cho nên ngươi ghi hận trong lòng? Mấy ngày qua, gần như tất cả mọi người ở Huyền quốc đều biết ta là yêu nghiệt, cái này có phải quá nhanh hay không?”
Trong lòng Liễu Nghị cả kinh, bên cạnh đã có người quát, “Cái con hồ ly tinh này, mê hoặc bệ hạ đã không nói, lại còn dám vu oan cho Liễu đại nhân! Ngươi chết không được tử tế, ngươi là cái đồ yêu nghiệt, mọi người ai cũng muốn giết...”
Người nọ dường như càng mắng càng hăng, không ai thích người khác chỉ thẳng mặt mình mà mắng, Thuỷ Nguyệt Linh tuy không muốn tức giận, nhưng trong lòng có hơi khó chịu! Nguy hiểm mà híp mắt, xoay người ôm lấy Hiên Viên Mị mè nheo, nũng nịu nói, “Mị, ta ghét hắn!”
Hiên Viên Mị không để ý một đám người vô cùng phẫn nộ ở dưới, giữ lấy cái gáy của nàng, lưỡi dài linh hoạt không chút khách khí mà xông vào trong miệng nàng, bá đạo liếm mút từng góc.
Thuỷ Nguyệt Linh mềm nhũn tựa vào lòng hắn, tay nhỏ vô ý thức mà vuốt ve bộ ngực hơi lộ ra, cảm giác mát lạnh, làm cho nàng híp mắt lại, tay nhỏ bé tiếp tục tìm kiếm ở bên trong.
Nhìn ánh mắt mơ màng của nàng, bộ dáng quyến rũ động lòng người, cổ họng Hiên Viên Mị căng thẳng, thừa dịp còn khống chế được kéo tay nàng ra, liếm liếm đôi môi mềm mại của nàng, mới không cam tâm mà buông ra.
Thuỷ Nguyệt Linh để mặc cho hắn ôm, đôi mắt nửa đóng nửa mở nhìn hắn, Hiên Viên Mị giương mắt vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt phức tạp của Đoan Mộc Hiên, hai người nhìn nhau, trong mắt Hiên Viên Mị là cảnh báo không chút che dấu, Thuỷ Nhi là của hắn, người nào cũng đừng nghĩ sẽ cướp đi!