Tối nay cung Dư Điệp “náo nhiệt” khác thường, trong phòng không ngừng vang lên tiếng động, thỉnh thoảng còn kèm theo những tiếng vang rất lớn. Đám người của Bích Quỳnh đứng ở bên ngoài sốt ruột đến phát khóc, nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, ai bảo bên trong là hoàng thượng cùng nương nương, hoàng thượng đã chính miệng phân phó, không được sự cho phép của người không được phép bước vào. Nhưng những lúc nghe nương nương gọi từng tiếng “Bích Quỳnh cứu mạng”, làm cho tim của mọi người cũng co thắt theo.
Ngày hôm sau, cuối cùng Tu Hồng Miễn cũng cho phép bọn họ tiến vào phòng, nhưng một màn trước mắt lại khiến tất cả mọi người sợ vỡ mật. Tất cả mọi thứ trong phòng đều bị vỡ tan tành, không còn một cái nào là nguyên vẹn, ngay cả giường cũng bị gãy một chân. Nhìn trên mặt Tu Hồng Miễn thì thấy rõ ràng có dấu ngón tay, trên người hắn thì đầy vết cắn, mọi người đều vì nương nương nhà mình mà đổ mồ hôi lạnh, hoàng thượng sẽ không xử tử nương nương của các nàng chứ?
Tu Hồng Miễn cũng không bị những điều này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, vẫn giang rộng đôi tay như cũ, nói. “Thay quần áo.”
Bích Quỳnh khom người tiến lên, chuẩn bị thay quần áo cho hắn, lại bị Tu Hồng Miễn giơ tay ngăn lại.
Hắn bước lui về phía giường nơi ta đang nằm. “Nhanh, thay quần áo.”
Hắn không phải là người! Biết rõ ta đã mệt đến mức không còn sức mà còn làm phiền ta!
Hình như Tu Hồng Miễn rất thích việc hành hạ ta, không để ý đến ánh mắt tràn đầy tức giận của ta, việc hưởng thụ sự phục vụ của ta là niềm vui thú với hắn.
Đợi đến khi Tu Hồng Miễn lâm triều, nhóm người Bích Quỳnh cũng mập mờ mà nhìn chằm chằm vào ta.
Nhìn cái gì vậy, ta vẫn còn là một nữ sinh hoàn chỉnh có được hay không! Tối hôm qua đánh với hắn một trận rất sảng khoái, ta liều mạng cho hắn một bạt tai, liều mạng cắn hắn, đem tất cả uất ức mà ta đã phải chịu đựng trong cung phát tiết lên trên người của hắn.
Ta đi tới trước bàn trang điểm, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, nhẹ nhàng vuốt ve, ôi nụ hôn đầu của ta ~ ngay cả trên cổ tay của ta cũng có vết bầm nữa chứ.
Đêm qua hắn cũng không có cưỡng ép ta, chính xác mà nói, vẫn luôn là chính ta phát tiết mà thôi, đem hết những bất mãn của ta đối với hắn mà phát tiết ra ngoài, hắn cũng không có phản kháng, chẳng qua chỉ né tránh mà thôi, cho đến khi hắn không tránh khỏi nữa nên đã bắt ta lại để làm bản thân bớt bị thương.
Sau khi hạ triều hắn lập tức chạy tới cung Dư Điệp, mà lúc này ta cũng mới vừa cho người dọn dẹp trong phòng xong.
Hắn vui vẻ nở nụ cười nhìn ta không nói gì, ta cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nghe nói hôm nay hoàng thượng đeo mặt nạ, nói cho oai là “Che mắt yên tĩnh để suy nghĩ cho thấu đáo”, làm cho tất cả quan viên đều muốn về nhà mà che mắt cả ngày, để tỏ rõ sự chân thành của bản thân.
“Hết giận chưa?” Hắn hỏi.
“Vẫn chưa.” Ta tức giận nói.
“Sao thế? Còn có chuyện gì làm cho nàng chú ý sao?”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn nghiêm mặt nói. “Bây giờ ngươi rất tốt với ta, bởi vì ngươi biết ta là nữ nhân bên hồ ngươi đã khổ cực tìm kiếm, nhưng tại sao ngươi lại không phát hiện được ta chính là một trong những phi tần của ngươi!”
Tu Hồng Miễn có chút bất đắc dĩ lắc đầu. “Không có cách nào, nữ nhân ở hậu cung quá nhiều, nàng không phải là phi tần đẹp nhất, cũng không phải là thông minh nhất, thủ đoạn cũng không phải là cao minh nhất, làm sao trẫm có thể chú ý tới nàng đây?”
Ta giận đến bốc hỏa. “Cái gì?! Ý của ngươi là nói ta rất bình thường sao! Vậy tại sao lúc ở bên hồ ngươi vừa gặp ta đã thương!”
Hắn tỏ thái độ như suy nghĩ hết sức nghiêm túc. “Có lẽ là ở trại lính quá lâu, chưa từng thấy qua nữ nhân thôi.”
. . . . . .
Theo tiếng gầm giận dữ, Hoàng đế vương triều thánh dụ phải “che con mắt” mà tu tâm ba ngày.
Dư phi nương nương lại có thể chết đi sống lại! Chuyện này được truyền khắp mọi nơi trong cung, hơn nữa càng ngày càng trở nên thần kì. Nghe nói lúc thi thể bị thiêu hủy thì trên bầu trời đột nhiên giáng xuống Hồng Quang, bao quanh thi thể của Dư phi nương nương, ngay sau đó Hồng Quang tỏa khắp bốn phía lại tạo thành vầng sáng năm màu, ánh hào quang này càng không ngừng xoay chuyển xung quanh thi thể Dư phi nương nương, đem toàn bộ bốn người thiêu hủy nương nương hóa thành tro bụi, nương nương được vòng sáng chiếu rọi sau bảy bảy bốn mươi chín ngày mà sống lại như kỳ tích!
Hiện tại ta đi lại ở trong cung, ai cũng đều vô cùng cung kính đối với ta, thậm chí còn có người chắp tay thi lễ ở sau lưng ta, nghe nói khoa trương nhất là có người đem bức họa của ta để thờ phụng ở lễ đường, mỗi ngày đều quỳ lạy.
Ta bĩu môi, đã như vậy, ta sẽ phù hộ tổ tông tám đời của bọn họ thôi.
Sau khi ta “thương lượng” cùng Tu Hồng Miễn, hôm nay ta xuất cung đi Phủ Thẩm Tướng Quốc một chuyến. Được hoàng thượng đặc biệt cho phép, ta được ngồi đại kiệu tám người khiêng đi Phủ Thẩm Tướng Quốc.
Thật không đúng lúc, Ngọc Tình lại không có ở phủ, nghe nói nàng ta đã đi đến nhà của biểu tỷ nàng làm khách. Ta thất vọng trở về cung, mà cách cung Dư Điệp không xa ta gặp được một người rất quen thuộc, là tiểu cô nương kia.