Ngày hôm sau, Tu Hồng Miễn vừa hạ triều liền chạy tới cung Dư Điệp của ta, Bích Quỳnh cũng thấy kinh ngạc không thôi, cũng không phải bởi vì Tu Hồng Miễn đến, mà bởi vì ta nhiệt tình tiếp đón hắn một cách khác thường.
“Hoàng thượng, ngài tới rồi? Ngồi đi, ngồi. Mấy ngày nay trời hơi lạnh, phải mặc thêm một số y phục”
Tu Hồng Miễn đắc ý nhướng mày. “Nghe Dung nhi nói vậy, hình như quả thật có hơi lạnh.”
Ta vừa nghe, vội vàng hô. “Bích Quỳnh, nhanh, đi vào trong phòng ta lấy áo choàng ra, lấy cái màu đen đó!”
Bích Quỳnh nâng cái cằm suýt rơi xuống đất lên, đi vào bên trong phòng.
“Hoàng thượng, ngài có đói bụng không? Có muốn ăn bánh tu mạt không? Bánh này thật sự rất ngon đó.”
“Vậy sao?” Khóe miệng Tu Hồng Miễn hơi nhếch ra, tràn ra một nụ cười hứng thú. “Như vậy làm phiền ái phi cho trẫm nếm thử một chút?”
“Tiểu Cúc, mau đi lấy bánh tu mạt ra!”
Tiểu Cúc sững sờ giống như một con rối gỗ, tự động bước đi lấy bánh tu mạt.
Bích Quỳnh cầm áo choàng đến đưa cho ta, ta ân cần phủ thêm cho Tu Hồng Miễn, lại lấy một cái bánh tu mạt Tiểu Cúc bưng ra, từ từ đưa đến miệng Tu Hồng Miễn.
Gương mặt Tu Hồng Miễn không ngừng được ý cười, càng làm cho ta thêm hưng phấn. “Hoàng thượng, không biết hiện tại tâm tình ngài có tốt hay không?”
Thấy Tu Hồng Miễn gật đầu một cái, ta lập tức tiến lên nâng hắn lên, kêu ra ngoài. “Cảnh Nhân ~ chuẩn bị xe ngựa!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta đỡ Tu Hồng Miễn ngồi lên xe ngựa rời đi.
Dĩ nhiên, tất cả hành động ngày hôm nay chỉ bởi vì một câu nói tối hôm qua.
“Ngày mai còn có thể đi không?”
“Vậy phải xem tâm tình của trẫm.”
Dọc theo đường đi lòng nhiệt tình của ta dâng cao. “Hoàng thượng à, ngươi cảm thấy bánh tu mạt mới vừa nếm như thế nào? Có phải ăn rất ngon hay không?”
Thấy Tu Hồng Miễn ý cười đầy mặt gật gật đầu, ta càng thêm mừng rỡ. “Hoàng thượng, ta có thể trực tiếp gọi người là Tu Hồng Miễn không? Mỗi lần gọi hoàng thượng thấy kỳ kỳ cục cục.”
Khóe miệng Tu Hồng Miễn tràn ra một tia hứng thú. “Không bằng trực tiếp gọi hai chữ phía sau.”
Hồng, Hồng Miễn? Ta nổi da gà ~ “Vậy hay là gọi hoàng thượng đi.”
Mặt Tu Hồng Miễn liền biến sắc. “Cảnh Nhân, quay đầu, hồi cung!”
“Này, này này, đừng, hoàng thượng, có gì thì từ từ nói, tại sao có thể hồi cung chứ”
Thấy hắn không thèm để ý đến ý kiến của ta, ta nghiến rang. “Hồng Miễn ~ Hồng Miễn! Hồng Miễn Hồng Miễn Hồng Miễn ~~~”
Tu Hồng Miễn hả hê cười ha hả. “Chuyện gì, ái phi của trẫm?”
Ta chân chó cười một tiếng. “Cảnh Nhân ~ mau quay đầu lại, tiếp tục gấp rút lên đường!”
Hôm nay tâm tình của Cảnh Nhân rất tệ, quả thật rất tệ, cho tới bây giờ cũng không biết đánh xe ngựa sẽ mệt như vậy, dọc theo đường đi hoàng thượng không ngừng bắt quay đầu hồi cung, chỉ chốc lát sau nương nương lại kêu tiếp tục đi. . . . . .
Rốt cuộc đã tới nơi, đoạn đường này đi thật là lâu!
Mới vừa xuống xe, ta đã thấy một màn trước mắt, bộ mặt co rút đến cơ hồ tê liệt! Hoa gần chết đến ba phần tư, tất cả đều rũ xuống mặt đất, có một số hoa thậm chí đã bắt đầu nát.
Ta quay đầu nhìn về phía Tu Hồng Miễn, thấy vẻ mặt hắn cũng không thể tin. “Tại sao có thể như vậy?! Chẳng lẽ bị người khác phá?”
Tu Hồng Miễn hơi híp mắt. “Người phương nào to gan như vậy, lại dám phá đồ của trẫm.”
Thấy Cảnh Nhân ở một bên muốn nói lại ngừng, có lẽ hắn biết gì đó. “Cảnh Nhân, ngươi biết là người nào gây ra sao? Ah? Cảnh Nhân, sao đầu ngươi đầy mồ hôi vậy?”
Cảnh Nhân đen mặt nhìn ta một cái, còn không phải là bị người làm cho mệt, ngoài miệng lại còn nói: “Tạ nương nương quan tâm, Cảnh Nhân không có gì đáng ngại. Thật ra thì những thứ hoa này . . . . .”
Cảnh Nhân nhìn chòng chọc Tu Hồng Miễn một cái, làm như không dám nói. Tu Hồng Miễn ra hiệu hắn nói tiếp.
“Những bông hoa này là tự chết héo.”
Tự chết héo? Ta không dám tin nhìn hoa trước mắt bị héo một mảng lớn. “Hiện tại là tháng mười, chính là mùa hoa nở, sao trong một đêm toàn bộ lại chết héo?”
“Hoàng thượng, ban đầu ngài chuyển hoa này đến nơi đây, Cảnh Nhân đã nhắc nhở ngài, nên chú ý đất có thích hợp hay không. . . . . .”
Chuyển đến đây? Không phải hắn nói là hắn đặc biệt sai người trồng sao?
Tu Hồng Miễn chau mày. “Nơi nào không trồng hoa phù dung được? Vì sao chỗ này lại không thích hợp? Chỉ sợ là người trồng hoa cũng không tận tâm! Mỗi người phụ trách nhận 30 đại bản!”
Cảnh Nhân bất đắc dĩ, không muốn oan uổng người tốt, nhưng lại không dám chống lại thánh ý.
“Hoàng. . . . . . Hồng, Hồng Miễn, mặc dù ta không phải đặc biệt hiểu hoa, nhưng cũng biết một chút kiến thức tối thiểu. Muốn một loại cây trồng còn sống, thì đất là điểm mấu chốt nhất. Tính chất đất ở mỗi nơi đều không giống nhau, nhiệt độ và độ ẩm đều có sự khác biệt rất lớn, chứ đừng nói đất chua hay mặn. Mỗi một loại hoa đều yêu cầu một loại đất khác nhau, cho nên nếu như ngài không sống ở đây tất nhiên là không hiểu rõ thực trạng đất đai, xuất hiện tình huống như thế là không thể tránh khỏi rồi.”
Tu Hồng Miễn chợt nhíu mày. “Ý tứ của Ái phi, sai lầm này là do trẫm hay sao?”