Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 135: Chương 135




“Mua cho ta có được không?”

Tu Hồng Miễn khẽ cười gật đầu một cái. “Gói hết những thứ này lại.”

Ta vừa nghe vội vàng nói. “Khoan đã...! Không phải là ngài muốn mua hết toàn bộ chứ?”

Tu Hồng Miễn khẽ mỉm cười nhìn ta.

“Ta không muốn mua nhiều như vậy đâu, chọn một hai cái ta thích là được rồi.”

“Mua về rồi chọn không phải là dễ dàng hơn sao?” Tu Hồng Miễn không cho là đúng nói.

Ta không biết nói gì, chỉ nhìn hắn, phong cách này thực sự rất phù hợp với tính cách của hắn, bá đạo và cường thế.

Lão chủ quán ở một bên kinh ngạc không thôi, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy có khách muốn mua một lượng hàng lớn như thế, chỉ nhìn một cái liền mua toàn bộ. “Mua về rồi chọn tốt hơn, mua về chọn tốt hơn”

Tu Hồng Miễn nhướng mày với ta, như kiểu khoe có người đang đứng về phía hắn.

Ta bĩu môi, đó là việc làm ăn của hắn đương nhiên hắn ước ngươi mua hết toàn bộ còn không được.

“Tất cả đã được gói lại, đây là của ngài.” Lão chủ quán đưa một bọc nặng tới.

“Cầm lấy, đi.” Ý của Tu Hồng Miễn bảo nàng cầm lấy, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Nam nhân này thật không tốt, lại để cho ta cầm thứ nặng như vậy! “Này, ta có thể cầm, nhưng ngươi phải thanh toán tiền đấy!”

Tu Hồng Miễn xoay người, hình như có chút giật mình. “Phải trả tiền?”

Ta không nói gì mà nhìn hắn, chẳng lẽ người ta phải tặng không ngươi?

“Không có.” Tu Hồng Miễn dứt khoát nói, khiến cho ông chủ quán đang đứng một bên nóng nảy. “Các ngươi, các ngươi nghĩ các ngươi là ai hả! Muốn gạt lão phu hay sao? Ta muốn lấy lại hàng!” Nói xong, hắn giật lấy đồ trong tay ta.

Tu Hồng Miễn có chút tức giận, có khi nào hắn lại gặp phải tình huống như thế! “Để xuống cho trẫm!”

Vừa nhìn thấy hắn bày ra dáng vẻ Hoàng đế của mình, ta lập tức kéo tay hắn, không thể để hắn tiết lộ thân phận. Hình như lúc này Tu Hồng Miễn mới cảm giác được mình nói sai, cố gắng đè lửa giận xuống.

Lúc đầu lão chủ quán bị khí thế của Tu Hồng Miễn làm cho giật mình, nhưng ngay sau đó lại thấy hắn mềm nhũn ra, lập tức quát lại. “Nói cho các ngươi biết, đừng nghĩ kiếm chác gì ở nơi này của ta, những kẻ lừa đảo ta đã gặp nhiều, đừng tưởng rằng mặc đẹp đẽ là có thể giở trò lừa gạt ở chỗ này!”

“Thôi được, thôi được, chúng ta không mua nữa.” Ta vội vàng hoà giải, ta cảm nhận được rõ ràng ánh mắt tức giận của Tu Hồng Miễn.

Lúc này lão chủ quán mới hài lòng. “Chỉ bằng một chút thủ đoạn này của các ngươi mà muốn gạt ta? Hừ, giả dạng làm người có tiền, mà cũng không có một tùy tùng sao? Nhìn là biết các ngươi có vấn đề.”

“Đi thôi, đi thôi” Ta đẩy Tu Hồng Miễn một cái, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ tức giận trợn trừng mắt nhìn lão chủ quán, có lẽ chuyện này đối với vị vua đứng đầu một nước là hắn nhất thời khó có thể tiếp nhận được. Có một câu nói rất đúng, thà đắc tội quân tử, cũng đừng chọc giận tiểu nhân.

“Được rồi, đi thôi!” Thấy không đẩy được hắn, ta liền dắt tay của hắn, kéo hắn đi.

Vốn dĩ Tu Hồng Miễn vô cùng tức giận, nhưng khi có một bàn tay vô cùng mềm mại chạm vào thì toàn bộ tức giận bay hết, có chỉ là trách người kia không biết nông cạn.

Ta và Tu Hồng Miễn mười ngón tay đan xen, cảm giác thật là kỳ diệu, sâu trong nội tâm ta nổi lên một gợn sóng.

“Trở lại tìm Cảnh Nhân, chúng ta đi dạo lâu như vậy cũng nên trở về rồi.”

Cảnh Nhân đứng ở chỗ này chờ rất lâu rồi, vừa nhìn thấy hai người tay trong tay đi tới, thiếu chút nữa kinh ngạc đến rớt cả cằm, đây thật là hoàng thượng sao? Không phải Hoàng thượng ghét nhất bị người khác cầm tay sao!

“Cảnh Nhân, truyền ý chỉ của trẫm, ban thưởng mỗi hộ trong thôn 100 lượng, ngoại trừ tiệm bán tượng đất kia.”

Ta lập tức trèo lên xe ngựa, gương mặt tràn đầy sùng bái nhìn về phía Tu Hồng Miễn, chiêu này quá tuyệt! Ý của hắn là muốn cửa hàng bán tượng đất kia thấy những cửa hàng khác được ban thưởng 100 lượng mà cửa hàng hắn lại không có, thế nào cũng bị tức chết! Ha ha, có thể nhân cơ hội trả thù quả thật trong lòng hắn thoải mái hơn nhiều.

“Ngươi thấy thế nào, hết giận rồi hả?” Tu Hồng Miễn thấy ta cười xấu xa.

Ta gật đầu liên tục. “Tu, ngươi và ta thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”

Trong xe ngựa tiếng cười liên tiếp, Cảnh Nhân ngồi ngoài xe ngựa lại mang một bộ mặt khó xử, vừa rồi hắn nhìn thấy tóc hoàng thượng có chút rối loạn, hai tai rất đỏ, ở cổ hình như còn có vết cào, hiển nhiên là bị người khác tạo thành, nhưng thấy hoàng thượng và nương nương vui vẻ như thế, hình như không phải là nương nương gây ra, hắn cũng không dám lắm mồm hỏi, chuyện này nếu bị Thái hậu biết, hắn làm sao có thể trả lời đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.