Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 143: Chương 143




Bởi vì Tu Hồng Miễn phái Thiện Xá đi phương bắc truy tìm tung tích của ta, cho nên ta chỉ có thể chọn phương Bắc để trốn. Trước lúc lên đường Thiện Xá đã vì ta mà khảo sát trước một lượt, không tới 500 dặm ở hướng bắc, có một trấn nhỏ, mặc dù khu vực đó tương đối xa xôi, nhưng đó lại là quê hương của hoa mai vàng, tuyệt đại đa số mai vàng của Thánh Dụ đều được trồng từ nơi đó, cho nên việc phát triển kinh tế không có chút trở ngại nào.

Ta cũng không để ý đến điều đó, chỉ cần không phải ở trong cung, đi chỗ nào cũng được.

Ở trong xe ngựa lắc lư, thà không ngồi trong xe có khi còn dễ chịu hơn. Bởi vì Thiện Xá phụng mệnh đi bắt người, cho nên hắn không dám chuẩn bị xe ngựa quá hoa lệ, hắn đã tìm một cỗ xe ngựa không tệ lắm, nhưng bên trong thật sự rất chật chội, ta, Thiện Xá, Bích Quỳnh, Bích Thanh còn có Tiểu Cúc, toàn bộ năm người chen chúc trong xe ngựa không tính là lớn lắm, hơn nữa trừ Thiện Xá ra, chúng ta cũng không thể đi ra ngoài.

Nét mặt Thiện Xá cũng không tốt lắm, hắn đường đường là một đại nam nhân, lại là một vị Tướng quân, lại phải nhét chung một chỗ cùng bốn nữ nhân, ta có thể cảm nhận được loại cảm giác đó. Thực ra hắn có thể ngồi thoải mái trên lưng ngựa, nhưng nếu như hắn cưỡi ngựa, người ta sẽ chú ý đến xe ngựa này.

Thiện Xá đã từng hỏi ta, ta thích mỗi ngày nghỉ ngơi một chút, chậm rãi mà đi, hay thích ra roi thúc ngựa, sớm đến nơi.

Ta không chút do dự lựa chọn phương án thứ 2, Thiện Xá cũng không khách khí đi liền một mạch tới nơi.

Dọc theo đường đi, hắn không ngừng phân tán đội ngũ, phân đến các phương hướng khác nhau để tìm kiếm, cuối cùng lưu lại mấy người, đều là tâm phúc của hắn.

Tavà bọn Bích Quỳnh bị lắc lư tới mức hồn bay phách lạc. Lúc đi tới quán rượu ăn cơm, mỗi người đều giống như những đứa trẻ bị bệnh bại liệt, không ngừng run rẩy.

Thiện Xá gọi xong đồ ăn, ta liếc hắn một cái. “Ngươi thực sự là đi quá nhanh, ta chỉ nói là nhanh chân lên đường, chứ không có nói là sẽ không nghỉ ngơi, ngay cả ăn cơm hay ngủ cũng không ngừng, trên đường trừ thay ngựa sẽ không dừng lại, làm cho mọi người không chịu nổi!”

Thiện Xá cười ha ha. “Không phải các ngươi đều gắng gượng được cho tới bây giờ sao.”

“Gắng gượng được?! Ngươi nhìn bọn ta đi!”

Thiện Xá nhìn bốn người không ngừng run rẩy, không nhịn được nữa mà cười ha ha.

Ta trừng mắt nhìn hắn. “Cười cái mà cười! Cười cẩn thận nếu không răng ngươi đều bị lạnh”

Thiện Xá luống cuống cười lớn, làm những người xung quanh đồng loạt quay lại nhìn, nhưng khi họ nhìn thấy bốn người chúng ta thì cũng cười trộm.

Ta cảm thấy tức giận không chịu được, ta vừa mới tới đây mà đã đánh mất hết thể diện và hình tượng thục nữ.

Tiểu nhị sắp xếp phòng cho chúng ta xong xuôi, nơi này chỉ có 4 gian phòng tốt nhất, cho nên có một người phải ngủ ở gian phòng hơi kém một chút.

Nhưng đến lúc phân phòng lại nảy sinh một vấn đề khác.

Thiện Xá một mình một phòng là không thể thay đổi, bọn Bích Quỳnh cũng không muốn ở một mình một phòng, dù sao cũng là lần đầu tiên các nàng ở bên ngoài, dù sao cũng hơi sợ.

Vì vậy bốn người chúng ta liền quyết định hai người ở một gian, bọn Bích Quỳnh ai cũng muốn ở cùng một gian với ta, không ai nhường ai, Bích Thanh trực tiếp đề nghị bốn người đều ngủ một gian, hai người kia đều đồng ý.

Ta gõ một cái vào đầu Bích Thanh. “Các ngươi cho là nơi này giống như hoàng cung sao, có một gian trong một gian ngoài à! Nơi này một gian phòng chỉ có một cái giường lớn, làm sao có thể chen chúc 4 người được?”

Bích Quỳnh suy nghĩ một chút. “Không bằng nương nương. . . . . .”

Ta lập tức liếc nàng một cái, không phải ta đã nói với nàng là ở bên ngoài không được gọi ta là nương nương sao.

Nàng lập tức sửa lại. “Không bằng tiểu thư hãy quyết định xem người muốn ở chung với ai.”

Mặt ba người bọn họ tràn đầy kỳ vọng nhìn ta... ta nhìn Bích Quỳnh một chút, đó là nha đầu mà ta thích nhất, luôn luôn lặng lẽ làm mọi việc, rất được lòng ta. Bích Thanh đơn thuần thiện lương, là nha đầu ta muốn bảo vệ nhất. Tiểu Cúc bây giờ đã bị tổn thương nhiều như vậy, ta làm sao nhẫn tâm bỏ lại một mình nàng ấy . . . . .

Đang trong lúc rối rắm nhất thì rốt cuộc A Hu sau lưng ta không kiên nhẫn nổi nữa “Ô ô ~~” bộc phát bất mãn của nó.

Lúc này ta mới nhớ tới A Hu còn đang trốn trong bọc đồ của ta, ta nhìn mọi người cười xin lỗi một tiếng, A Hu không thể ngủ tách ra khỏi ta.

Ba người lập tức thỏa hiệp, đùa gì thế, ai dám tranh giành với nó?

Bọn Bích Quỳnh ba người ngủ một phòng, họ đồng ý chen chúc một chút, như vậy cũng chỉ cần ba phòng.

Trở lại trong phòng, ta thả A Hu từ trong bọc quần áo ra, thấy nó vùi bên trong đã nóng lắm rồi, sắp không chịu nổi, ngước đôi mắt đáng thương nhìn ta, nhưng lại không chịu tự bò ra ngoài.

Ta làm mặt quỷ với nó, ôm nó ra ngoài, nó vui vẻ lộ ra hai hàm răng. Ừ, nụ cười này càng học càng giống rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.