Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 152: Chương 152




"Chúng ta sẽ không phải là huynh muội chứ?"

Thiện Xá cười cười, "Dĩ nhiên không phải rồi."

"A ~" nàng rất ngạc nhiên, "Vậy tại sao mẹ ngươi lại đem ta cùng nàng trao đổi?"

"Vì muốn tốt cho ngươi, những chuyên kia kể ra rất dài dòng, đợi khi có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết."

Kể ra rất dài dòng! Nàng ghét nhất chính là câu nói này."Vậy ngươi nói cho ta biết những điều này, là muốn nói cái gì?"

"Ta muốn để cho ngươi biết, ngươi mặc dù là do một tay người khác nuôi lớn, nhưng là ngươi vẫn là một thành viên của Y Tháp tộc, nếu như Y Tháp tộc xảy ra khó khăn gì, ngươi có trách nhiệm đi bảo vệ nó, cho dù phải mất đi tánh mạng của mình."

Nàng gật đầu một cái, "Ta hiểu rồi." Nàng sẽ ở bảo đảm tính mạng của mình không có nguy hiểm dưới mọi tình huống, hết sức bảo vệ.

Thiện Xá gật đầu cười, "Ngươi chờ ta một chút."

Nói xong liền đi ra ngoài, "Này, vết thương trên đùi ngươi còn chưa liền, ngươi đừng chạy loạn khắp nơi

Thiện Xá không quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, thì ra được một người quan tâm lại hạnh phúc như thế.

Nàng nhìn bóng lưng Thiện Xá rời đi, bĩu môi, hắn thật không nể mặt nàng, lương tâm nàng thật vất vả đi quan tâm hắn, vậy mà hắn cũng không thèm quay đầu lại, hừ.

Bên ngoài vang lên âm thanh của Bích Quỳnh, "Tiểu thư, người đã lâu không tắm tắm rồi, em đã giúp người chuẩn bị tốt nước ấm tắm."

Quả thật nàng đã lâu không tắm, trên người rất ngứa ngáy khó chịu. Nàng đi ra ngoài, nhìn Bích Quỳnh cười cười, liền đi tới phòng tắm.

Khi nàng tắm chưa bao giờ cần người khác hầu hạ, bọn họ cũng đã quen rồi.

Đến lúc nàng sắp tắm xong thì đột nhiên phát hiện trên cánh tay mình có hai nốt đỏ, nhìn cực kì đậm, nàng nhìn chằm chằm một lúc lâu lại phát hiện ra trên hai nốt đỏ lại có những chấm đen, cũng không coi là quá lớn.

Đây là cái gì? Nó chưa bao giờ xuất hiện, nàng nhớ trước kia trên cánh tay mình không có.

Nàng nhanh chóng mặc quần áo vào, gọi bọn Bích Quỳnh tới cùng nhau nhìn, trên gương mặt bọn họ đều xuất hiện vẻ nghi hoặc, điều duy nhất mà nàng có thể xác định được là trước kia trên tay nàng không có hai nốt đỏ này.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Thiện Xá, "Dung nhi, nhìn xem ta mang về cho ngươi cái gì này."

Trong tay của hắn xách theo hai con con vịt, đoán chừng là vịt hoang hắn vừa mới bắt được.

"Hôm nay có thể khai trai "

Thiện Xá hưng phấn nói xong, nhưng lại nhìn thấy nàng đang nước mắt lưng tròng cực kỳ đáng thương, "Ngươi làm sao vậy?" Thiện Xá bỏ lại vịt hoang, hai bước nhảy tới chỗ nàng.

Nàng mím môi, trên mặt tràn đầy ủy khuất nhìn hắn, "Trên cánh tay của ta xuất hiện hai nốt đỏ, không biết là cái gì." Nàn nghe Bích Thanh nói, có thể đó là điềm báo tử.

"Nốt đỏ?" Thiện Xá nghe thấy không hiểu ra sao.

Nàng đem tay áo vén lên, lộ ra hai điểm đỏ trên cánh tay, giống như ăn sâu trong thịt.

Thiện Xá ngẩn ra, nàng thấy rất rõ ràng vẻ mặt của hắn, chỉ sợ hai nốt đỏ này thật sự có vấn đề lớn lao gì, nàng có cảm giác mình càng ngày càng khẩn trương rồi.

Hít một hơi dài, "Ngươi nói thực cho ngươi biết ta đi, ta...ta đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi."

Vẻ mặt Thiện Xá không thể tin nhìn chằm chằm cánh tay nàng, "Ta vẫn cho rằng ngươi ở trong quân doanh bị gió thổi nắng chiếu , da nhất định không có gì khác biệt với chúng ta, thật sự không thể nghĩ đến lại được bảo dưỡng tốt như vậy, vô cùng mịn màng chính là chỉ da của loại người như ngươi sao?"

Đôi mắt của nàng trợn thật lớn, vung một nắm đấm đánh tới trên vai của hắn, "Ta để cho ngươi xem ta nốt đỏ! Ai cho ngươi nhìn da! Ngươi là sắc lang đáng chết!"

Thiện Xá giật mình bởi sự thất thố của mình, mặt đỏ lên, lập tức đem tầm mắt dời đến hai nốt đỏ, "Ngươi là hỏi cái này?" Hắn chỉ chỉ hai nốt đỏ trên cánh tay nàng.

Thấy nàng gật đầu, hắn làm như nhìn quái vật nhìn nàng, "Ngươi không biết?"

Biết cái gì? Nàng mờ mịt nhìn hắn.

"Ngươi ngay từ lúc bị giam trong ngục đã bị người ta hạ độc hại chết."

Da đầu của nàng có chút tê, chẳng lẽ bây giờ nàng là Quỷ Hồn?

"Nhưng A Hu vì cứu ngươi, đã dùng linh độc của mình truyền vào cánh tay của ngươi, mới làm cho ngươi sống lại, hai nốt đỏ này chính là vì nó đã từng truyền linh độc vào ngươi để cứu ngươi sống lại."

"Ta cải tử hồi sinh là bởi vì A Hu cứu ta? !"

Thiện Xá tức giận vỗ vỗ đầu của nàng, "Ngươi vẫn luôn không biết sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình là chân tướng trong truyền thuyết, rồi được thần tiên cứu?"

Nàng xấu hổ, hạ thấp đầu, lúc trước nàng còn vẫn cho rằng đó là là bởi vì mình số mạng lớn. . . . . .

"A Hu ~~" Nàng cảm động chạy vào trong phòng, bây giờ A Hu vẫn còn nằm ở đó không có tỉnh lại.

"A Hu, thì ra là ngươi đã cứu ta a! A Hu ~"

"A Hu, mau tỉnh lại, ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi a ~"

Nàng nhẹ nhàng kéo một lỗ tai của nó, "A Hu, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi!"

"A Hu ~ không phải nói đợi một thời gian nữa còn phải cùng ta đi xem sao sao? Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta liền hái xuống một ngôi sao cho ngươi!"

"Như vậy đi! Chỉ cần ngươi chịu tỉnh lại, ta sẽ không đánh ngươi nữa!"

Vốn dĩ bên tai bị nàng kéo lên, trong nháy mắt cụp xuống, đây là phản ứng đầu tiên chứng tỏ A Hu nghe được lời nàng nói.

Nó có cảm giác!

"Ngươi nghe được lời nói của ta? ! A Hu! !"

Nàng nhìn phản ứng của nó, chính là có cảm giác với những thứ xung quanh, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, nó vẫn không tỉnh lại.

"Tốt! Ngươi tiếp tục tại ở lại nơi này đi, ta đi, để ngươi ở chỗ này, không cần ngươi nữa!"

Nói xong nàng liền muốn đi ra ngoài.

"Ô ô ~"

Một tia âm thanh yếu ớt từ phía sau truyền đến. Nàng nghe thấy cảm giác được vô cùng chân thiết, "A Hu!"

Nàng xoay người, lập tức ôm lấy nó, "A Hu!"

"Ô ô ~" vẫn vô cùng yếu ớt, chỉ là nó có thể đáp lại nàng.

Lúc trước nàng nói thật nhiều với nó, nhưng giờ nó chỉ có thể từ trong mũi phát ra âm thanh đáp lại nàng, không có há mồm ra, thậm chí ngay cả mắt cũng không có mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.