Hắn, hắn, hắn nghĩ làm cái gì đối với nàng? ~
Nàng thiếu chút nữa liền thét lên, ngay lúc này lại nghe thấy tiếng của Hoa Dư, "Ngươi là người của Y Tháp tộc chứ?"
Thân thể nàng cứng ngắc nhưng ngay sau đó lại thả lỏng ra, thì ra là nàng tự mình nghĩ nhiều. . . . . .
Thấy nàng không nói gì, "Yên tâm, ta sẽ không nói cho bất luận người nào, dù sao. . . . . . Tu Hồng Miễn cũng muốn làm ra việc bất lợi đối với tộc người của các ngươi."
Ánh mắt Hoa Dư nhìn nàng giống một người lãnh đạo quan tâm tới binh sĩ của mình, trong mắt tràn đầy thương tiếc, "Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ tộc của các ngươi."
Nàng có chút nghi ngờ, tại sao hắn lại nói với nàng như vậy? Hắn là làm sao biết nàng là người Y Tháp tộc? "Hoa tướng quân, Thánh Dụ còn có người Y Tháp tộc giống ta sao? Ta rất nhớ bọn họ."
Hoa Dư lắc đầu một cái, "Cái này ta không rõ lắm, chẳng qua ta nếu tìm được ngươi, thì nhất định sẽ phụ trách an toàn của ngươi."
Mới vừa rồi nàng hỏi hắn như vậy, cũng chỉ là nghĩ muốn thăm dò một chút hư thật trong chuyện này. Nhưng hắn lại nói không rõ ràng lắm, đã nói lên rằng không phải Thiện Xá nói cho hắn biết, nếu không hắn nhất định biết Thiện Xá cũng là người của Y Tháp tộc, vậy hắn làm sao lại biết nàng? Vì sao tất cả sự tình đã trải qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nói Tu Hồng Miễn sẽ đối với Y Tháp tộc gây bất lợi?
"Hoa tướng quân, ta thấy Tu Hồng Miễn hình như đã có ý định buông tha sự chiếm lĩnh đối với Y Tháp tộc, ta nghĩ chúng ta không cần phải nhìn gà hoá cuốc."
Hoa Dư lắc đầu một cái, "Bỏ qua? Các ngươi vẫn quá thiện lương. Chẳng lẽ ngươi quên tộc trưởng của các ngươi là bị làm sao mà chết sao? Chẳng lẽ ngươi quên tộc của mình sao lại không có nơi để cư ngụ sao?"
Thấy Hoa Dư nói xong có chút kích động, trong lòng của nàng đập bịch bịch, Tộc trưởng? Tộc trưởng không phải là tự mình chết sao? Tu Hồng Miễn phái cha của nàng đi điều tra, hiện Tộc trưởng chết rồi. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Tu Hồng Miễn đang dấu diếm nàng cái gì? Chẳng lẽ tộc trưởng chính là do hắn giết?
Nhưng tại sao vậy chứ? Hắn tại sao phải làm như vậy?
"Hoa tướng quân nói đúng.” Nàng đang nghĩ muốn moi một chút thông tin từ trong miệng hắn. “Không biết đợi lát nữa hồi cung, ta có lấy thân phận tướng quân để thân cận cùng ngài nữa hay không?" Nàng cố ý nói một câu hai nghĩa, bởi vì nàng không rõ ràng Hoa Dư có biết một thân phận khác của nàng hay không, Dư phi. Nếu như hắn biết, như vậy là hắn có thể nghe hiểu ngầm lời nàng nói. Nếu như hắn không biết, hắn nhất định sẽ cho là nàng đang nói thân phận tướng quân cùng thân phận người của Y Tháp tộc.
Hắn lắc đầu một cái, "Trong cung không thể nói chuyện này, ngươi không cần phải đưa ta hồi cung nữa."
Thì ra là hắn không biết thân phận Dư phi của nàng, nàng gật đầu một cái, "Tướng quân nói rất đúng."
Người đứng bên cạnh đưa cho hắn một tờ giấy, bọn họ vừa nãy ở trên đường nói chuyện này sao?
Nàng không một tiếng động nhích gần về phía của Hoa Dư, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tờ giấy, "Phương pháp này không thể thực hiện được." cẩn thận nhìn thêm một chút, "Còn cần bàn bạc kỹ hơn."
Hoa Dư một tay lấy tờ giấy vò nát, cau mày, tựa hồ đang nghĩ chuyện gì.
Trong lòng nàng mừng rỡ như nở hoa, bởi vì trước khi hắn vò nát tờ giấy, nàng đã đem một chữ cuối cùng thấy được.
Chỗ ký tên ghi: Dương.
Dương là ai ? Phương pháp này không thể thực hiện được. . . . . . Phương pháp gì?
"Trì huynh, ta còn có chuyện, trước hết hồi cung đã, có lẽ về sau, còn cần sự hổ trợ của ngươi" hắn ý vị sâu xa nói .
Nàng gật đầu một cái, "Muôn lần chết không chối từ."
Nàng cùng hắn đi ra khỏi cửa, đưa mắt nhìn hắn hồi cung, trong lòng nàng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Hẳn là hắn muốn xuống tay với Tu Hồng Miễn? Lần này hắn hẹn nàng ra ngoài, mục đích là muốn chiếm được sự giúp đỡ của Y Tháp tộc, dù sao nàng cũng là một Tướng quân. Thật may là hắn còn không biết Thiện Xá cũng thế, nếu không hai Đại tướng của Thánh Dụ đều bị hắn dùng. . . . . .
Chuyện này vô cùng kỳ hoặc. . . . . .
Trở lại trong cung, Bích Quỳnh bưng tới trà nóng cho nàng, "Nương nương, ngài có mệt không?"
Nàng vuốt vuốt cái trán, gần đây nàng luôn cảm thấy đau đầu, cảm giác mắt khô cực kì.
Nàng phất tay, hiện tại nàng chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc.
"Choang" không cẩn nàng đụng phải tay của Bích Quỳnh, Bích Quỳnh mất thăng bằng, cái chén trong tay liền bị rơi trên mặt đất, vỡ tan.
"Xèo" nước trà loang ra trên đất, trong nháy mắt phản ứng, nổi lên bọt màu trắng.
Nàng cùng Bích Quỳnh đều là sửng sốt.
"Nương nương ~~!" Bích Quỳnh bị sợ đến toàn thân xụi lơ ở trên mặt đất, "Bích Quỳnh toàn tâm toàn ý vì nương nương làm việc, chưa bao giờ dám có nhị tâm! Nương nương ~! ~" Bích Quỳnh giọng nói không ngừng run rẩy, xen lẫn nức nở.
Nàng nhìn đống hỗn độn trên đất, nuốt một ngụm nước bọt, "Ngươi trước hết, lập tức đem những thứ trên đất quét sạch sẽ, mới vừa rồi. . . . . . Không có gì xảy ra cả."
Bích Quỳnh giương mắt cảm kích nhìn về phía nàng, "Nô tỳ lập tức đi làm." Mới vừa đứng dậy, "Nương nương, ngài. . . . . . Có phải sẽ không tin tưởng nô tỳ nữa?"