Hạ quyết tâm, nàng cố gắng nâng chân đá lên người nằm bên trên.
"A ~! !" Tu Hồng Miễn mặt tràn đầy tức giận, "Ngươi dám. . . . . ."
Nàng cắn môi, run rẩy bò dậy, liều mạng chạy ra ngoài.
Tu Hồng Miễn quay người lại, kéo lại ống tay áo của ta.
Đang trong lúc giãy dụa, nàng làm rơi cái áo khoác nhưng vẫn tiếp tục cắm đầu chạy.
Lần này, nàng bị hắn cứng rắn ôm eo bế lên.
"Tối nay, trẫm đã chấm ngươi!"
Bị hắn ném tới trên giường lên, nàng mấy giây tạm thời ngất xỉu.
Đợi đến lúc nàng thích ứng được, Tu Hồng Miễn cũng đã nằm đè lên, cường thế đẩy hai chân nàng ra liền ép xuống.
"A ~! ~!" Mắt thấy áo sắp bị kéo ra, nàng tuyệt vọng gào lên.
"Cạc cạc ~" Sau một tiếng gọi, bọn vịt ở hậu viện như tán thưởng đồng loạt gào lên.
Tu Hồng Miễn chau mày, làm như quyết định coi thường âm thanh của bọn chúng, tiếp tục động tác của mình.
Ngay sau đó, lại truyền tới hàng loạt tiếng đập cửa, kèm theo tiếng kêu om sòm của bọn vịt, làm cho nàng cũng không cách nào nhịn được.
Trong mắt Tu Hồng Miễn bắn ra tia lửa, cơ hồ muốn đem nàng đốt thành tro bụi, "Trẫm muốn chém bọn chúng! !"
Nói xong liền lật người xuống giường, "Người tới ~!"
Nàng thấy Tu Hồng Miễn là muốn hạ quyết tâm, lập tức kéo hắn lại, "Ngươi không thể giết bọn chúng!"
Tu Hồng Miễn híp híp mắt, tràn đầy tức giận hô nói, "Không nên ép trẫm đem hậu viện này san bằng!"
Nàng khiếp đảm nhìn hắn một cái, có lẽ lần này thật sự đã làm cho hắn tức giận.
Tu Hồng Miễn một tay mở cửa hậu viện, làm cho nàng bị sợ thiếu chút nữa hít thở không thông, lũ vịt tranh nhau chạy vào bên trong.
Nàng ngay cả muốn khóc cũng không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ đem thêm mạng của nàng vào, hắn cũng không chịu để lũ vịt một đường sống.
"Ô ô ~~" chỉ thấy trên nóc nhà có một cái bóng dáng nho nhỏ lao xuống, vừa vặn đem bọn vịt chắn ngoài cửa.
Không khí lại trở nên quỷ dị , A Hu cùng lũ vịt không bên nào nhúc nhích, như kiểu tượng điêu khắc đứng ở đó.
"Hư ư……….” A Hu nhe răng ra, lũ vịt cũng lùi lại phía sau vài bước.
Hình như A Hu đã hài lòng khi dồn chúng nó ra tới ranh giới an toàn, liền tung người một cái nhảy lên nóc nhà.
"A Hu ~~"
Nàng bất tri bất giác kêu nó một tiếng, âm thanh bao phủ vào trong bóng đêm.
Tu Hồng Miễn buồn bực nằm trên giường. Bởi vì sau đó lũ vịt biểu hiện tốt, nàng lại cam tâm tình nguyện nhường phía trong giường ngủ cho hắn, mới làm cho hắn không xuống tay với lũ vịt.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác trên môi ngứa ngáy, qua một hồi, ở cổ lại truyền đến một cái gì đó nóng nóng, ngang hông hình như cũng vậy. . . . . .
Nàng dừng lại, đẩy ra Tu Hồng Miễn đang giở trò.
"Trẫm không ngủ được." Tu Hồng Miễn khàn khàn giọng nói lần nữa, làm cho nàng thấy rõ hiện trạng bây giờ của hắn.
Nàng bĩu môi, "Ai bảo ngươi uống nhiều trà như vậy?"
"Trẫm mặc kệ, ngươi phải phụ trách phục vụ trẫm thật tốt"
Nói xong, lại duỗi ra ma trảo tấn công về phía hông của nàng.
"Tu, bức tranh mà ngươi đưa ta đã bị ta dùng làm gậy đuổi vịt, để góc cửa ấy."
Vòng tay Tu Hồng Miễn đang vòng qua ngang hông nàng hơi chậm lại.
"Lập tức lấy tới đây cho trẫm!"
Ừ, giọng nói tràn đầy tức giận, đã không tìm ra một chút khàn nào.
Nàng hài lòng đem bức vẽ đưa cho Tu Hồng Miễn, hắn nhận lấy xong, liền lật người xuống ngủ.
Bóng đêm an tĩnh, ánh trăng hiền hoà phát ra ánh sáng nhạt, chiếu tới trong phòng, ở ngay trên chiếc màn đầu giường thật sự rất nổi bật, cực kỳ đẹp.
Đêm tối mập mờ như thế, nhưng trên giường lại là một đôi giai nhân đang đưa lưng về phía nhau.