Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 196: Chương 196




Hạ Hách Na Phù Dung không biết đã ngồi ở trong mê cung bao lâu, cho đến khi phụ thân tìm được nàng, ôm nàng rồi trở về.

Nàng ngơ ngác nghe thấy tiếng mẫu thân trách cứ trong đó tràn đầy lời quan tâm, trong đại não trống rỗng.

Cho đến khi phụ thân hỏi nàng lần thứ bảy Thượng Quan Lệ ở nơi nào thì nàng mới phản ứng được.

"Tỷ tỷ vẫn còn ở trong mê cung."

Chờ đến khi mọi người tìm được Thượng Quan Lệ, đã là chuyện của ngày hôm sau.

Thượng Quan Lệ ánh mắt đờ đẫn mà nằm ở trên đất, toàn thân đầy máu tươi.

Nàng bị những người đó ức hiếp, toàn bộ bảy người thay phiên nhau làm nhục nàng.

Cho dù thế ở một giây sau cùng, nàng vẫn như cũ ngây ngốc tin tưởng muội muội sẽ dẫn người tới cứu nàng.

Trở lại trong phủ, thấy Hạ Hách Na Phù Dung đang được huynh tỷ mẫu thân hỏi han ân cần, nàng đột nhiên cười.

Nàng cười cho sự ngu xuẩn của mình, cười ông trời thật không có mắt.

Từ đó về sau, Thượng Quan Lệ không bao giờ để ý tới Hạ Hách Na Phù Dung nữa.

Nàng nghe xong mà mồ hôi lạnh liên tiếp, không trách được "Nàng" sẽ sợ mê cung đến thế, thì ra là nó đã sớm ở trong lòng "Nàng" gây ra ám ảnh thật sâu.

Nàng còn như vậy, huống chi là Thượng Quan Lệ?

Một tiểu nữ sinh ở hiện đại nếu phát sinh chuyện như vậy, cũng có thể hủy đi cả hạnh phúc của nửa đời sau, huống chi là ở cái thời cổ đại này?

Tính cách trước kia của Thượng Quan Lệ biết bao hiền hoà, nhưng bây giờ lại trở nên mạnh mẽ như thế.

Nàng ta thực ra là đang ngụy trang đi, chỉ có đem chính mình ngụy trang cho thật mạnh mẽ, mới có thể lừa gạt được tâm hồn đã từng bị trọng thương.

Không biết lần đầu tiên Tu Hồng Miễn lâm hạnh nàng, phát hiện nàng đã không phải là xử nữ thì nàng phải ngụy trang mình như thế nào, hoặc là những vết sẹo kia nữa?

Nàng hít vào một hơi thật dài, "Nhị tỷ, ngươi có cảm thấy đó là sai lầm của ta không?"

Hạ Hách Na Phù Tuyết lắc đầu một cái, "Chỉ tại vận mệnh trêu ngươi thôi."

Nàng cười khổ, đúng vậy a, ai có thể nói rõ đây rốt cuộc là lỗi của ai.

Nhưng điều duy nhất nàng có thể khẳng định là, Hạ Hách Na Phù Dung thiếu Thượng Quan Lệ, đây là một khoản nợ không cách nào tính toán được.

Có lẽ trời cao sẽ lấy một phương thức khác để trả lại cho Thượng Quan Lệ, Hạ Hách Na Phù Dung trước kia đã đi rồi. . . . . .

Nàng tự trấn định lại tinh thần, "Nhị tỷ, lần này ta tới, là có thứ quan trọng hơn giao cho ngươi, ngươi nhất định phải cất thật cẩn thận."

Nói xong, nàng lấy ra một khối vải, bên trong bao lấy, chính là chiến lệnh.

Hạ Hách Na Phù Tuyết gật đầu một cái, "Chuyện phiền toái của muội muội thật là nhiều."

Nàng cười cười, nàng cũng vậy không muốn như vậy.

"Nhị tỷ, đợi lát nữa ngươi có thể giúp ta trốn ra khỏi phủ không?"

Hạ Hách Na Phù Tuyết sững sờ, nhưng không có hỏi nguyên nhân, liền gật đầu.

Nàng rất cảm kích nàng ấy, liền cười một tiếng.

Bên ngoài hình như có chút huyên náo, nàng cùng Nhị tỷ đi tới đại sảnh.

Thế nhưng nhìn thấy Thái hậu cùng Thượng Quan Lệ!

Sau khi hành lễ với Thái hậu, mới nghe bà ta nói nói, đã lâu rồi không tới đây, cho nên đặc biệt tới.

Trong lòng của nàng càng thêm thấp thỏm, nàng biết mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Đối diện với ánh mắt của Thượng Quan Lệ, nàng đã không còn địch ý như ngày xưa.

Nàng ta mới đầu ánh mắt trầm xuống, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ ngạo mạn thường ngày.

"Tỷ tỷ, ta có thể nói chuyện cùng ngươi một lát không?" Nàng nhìn Thượng Quan Lệ, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

"Ta và ngươi không có gì để nói." Bị nàng cứng rắn cự tuyệt, làm cho không khí trong đại sảnh có chút lúng túng.

"Sẽ không làm trễ nãi bao nhiêu thời gian của ngươi đâu, ta cam đoan, sẽ không để cho ngươi phải hối hận."

Thượng Quan Lệ vốn định cự tuyệt lần nữa, lại thấy ánh mắt Thái hậu ngầm cho phép, đành phải theo sau nàng vào bên trong phòng.

Nàng đem những chuyện lúc ban đầu, đứng ở trên lập trường của mình một lần nữa nói lại cho nàng ta, bởi vì suy nghĩ của mỗi người là không giống nhau, nàng ta hận nàng như vậy, chỉ vì suy nghĩ của nàng ta rơi vào ngõ cụt, nên không cách nào thoát ra được.

"Nếu như thật sự ta không quan tâm đến ngươi, thật sự không có tâm muốn đi cứu ngươi, thì làm sao lại bị mê cung lưu lại ám ảnh lớn như thế?"

Thấy Thượng Quan Lệ không nói gì, nàng chính thức cúi xuống trước nàng ta, "Mặc kệ như thế nào, muội muội cũng nên đa tạ ân cứu mạng của tỷ tỷ lúc đó."

Có lẽ thời gian thật sự đã cuốn trôi tất cả, hiện tại Thượng Quan Lệ nghe được những chuyện trước kia, trên mặt đã không còn quá nhiều cảm xúc.

Nàng ta chỉ cười lạnh, "Chuyện lúc trước ta đều đã quên."

Quên sao? Xem ra nàng ấy vẫn không chịu tha thứ cho nàng.

"Tỷ tỷ lần này xuất cung, không biết có giống muội muội không?"

Nàng thấy ánh mắt hốt hoảng của Thượng Quan Lệ, nàng biết mình đã đoán đúng.

"Tỷ tỷ yên tâm, lần này, là muội muội tới bảo vệ ngươi."

Nói xong, nàng rời khỏi gian phòng.

Nàng muốn cho nàng ta đủ thời gian để có thể suy nghĩ kỹ càng, nàng không cầu sự tha thứ của nàng ta, chỉ hy vọng nàng ta có thể giải vui vẻ mà bỏ qua mọi chuyện.

Thuận lợi trốn khỏi phủ, nàng đưa cho Nhị tỷ một thanh chủy thủ, "Nếu như ngươi gặp phải phiền toái, thì đem thanh chuỷ thủ này lấy ra."

Nó chính là thanh Huyền huyết chuỷ thủ mà Tu Hồng Miễn tặng cho nàng.

Nhị tỷ hình như cũng đã biết chuyện lần này có chút nghiêm trọng, nên đem thanh chủy đẩy lại, "Cái này ngươi giữ lại đi, nó đối với ngươi có ích hơn. Nếu như có chuyện, ta tự có biện pháp giữ mình."

Đối diện với ánh mắt kiên định của nàng ấy, nàng đành phải thu hồi chủy thủ.

Nàng không nghĩ sẽ làm liên lụy tới Nhị tỷ , nhưng chiến lệnh không phải chuyện đùa, không thể không đặt ở chỗ an toàn nhất.

Hôm nay, người có thể để làm cho nàng tin cậy nhất, chỉ có thể là Nhị tỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.