"Đợi chút, đợi chút, ta còn muốn mua chút trái cây ... Hứ ? Chỉ có mấy cái bánh ngọt thế này, sẽ ngán chết."
Thiện Xá không nói gì nhìn về phía nàng, "Ngươi bây giờ đang chạy trốn khỏi Hoàng cung? Làm sao ta cảm thấy ngươi như là đang đi du ngoạn?"
Nàng đưa ra một đầu ngón tay ở trước mặt hắn quơ quơ, "Lần trước ta đi quá gấp, làm cho ta phải nếm rất nhiều khổ sở, lần này nhất định phải bù lại gấp nhiều lần, đã đi thì phải đi cho thoải mái ~"
Cùng Thiện Xá đi dạo mua đầy 3 túi to, rốt cục nàng cũng hài lòng đi về .
Đột nhiên nàng thấy phía trước có một người, đó không phải là Cảnh Nhân sao!
Nàng kéo tay Thiện Xá né đi, nhìn về phía hắn vừa tới . . .
Hạ Hách Na phủ!
Hắn chẳng lẽ cũng biết Thái hậu cũng ở Hạ Hách Na phủ sao?
Trước đó nàng bắt Thiện Xá không được nói chuyện Thái hậu ở trong phủ ra, chính là sợ bị Cảnh Nhân biết.
Nàng cẩn thận suy nghĩ lại, Thượng Quan Lệ một lòng đối với Tu Hồng Miễn, nàng ta không thể nào là gian tế, Thái hậu lại càng không thể nào.
Nhưng Cảnh Nhân, người này vẫn luôn đi theo bên cạnh Tu Hồng Miễn, bất cứ chuyện gì hắn cũng biết được rất rõ ràng. Hơn nữa võ công của hắn sâu không lường được, Tu Hồng Miễn vì muốn tránh để cho hắn ở bên cạnh cả ngày làm gian tế, nên mới để hắn đưa nàng xuất cung.
Lập tức trở lại trong phủ Thiện Xá, nàng viết một phong thư, bắt Thiện Xá nghĩ biện pháp giao cho Thượng Quan Lệ.
Cảnh Nhân có lẽ đã biết được họ ở Hạ Hách Na phủ, chỗ đó cũng đã không an toàn rồi.
"Đợi thêm một chút thời gian nữa”. Nàng quyết tâm không đủ, nàng đã đổi tới đổi lui đã không phải là một hai lần rồi.
"Nếu như đợi lát nữa ngươi nói cho ta biết, ngươi không đi nữa, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái." Thiện Xá tức giận nói.
Nàng ngẩng đầu lên, một bộ lời thề son sắt, "Yên tâm, lần này ta tuyệt đối sẽ không thay đổi nữa!"
Thiện Xá thở ra một hơi liền xoay người rời đi, hắn làm cho nàng nghĩ tới A Hu, vẻ mặt của hắn rất giống với nó khi nghe nàng nói sẽ không đánh nó nữa.
Hạ Hách Na phủ bị phóng hỏa!
Nàng nghe xong tin tức này liền lập tức chạy tới, phòng ốc đã bị thiêu đốt cháy đen, chỉ còn lại gạch ngói nát vụn.
Thật may là, trước đó nàng đã viết thư, bảo Thượng Quan Lệ mang theo Thái hậu cùng Nhị tỷ rời đi.
"Kịch hay xem đủ chưa?"
Phía sau truyền đến âm thanh của Thượng Quan Lệ.
Nàng quay đầu, hơi ngạc nhiên, "Các ngươi thuận lợi trốn ra được chứ?"
Nàng cười lạnh, "Để cho ngươi thất vọng rồi, chúng ta vẫn còn sống."
Nàng nhíu nhíu mày, "Ý của ngươi là gì?"
Nàng cười lạnh, "Ta thật là ngu ngốc mới bị ngươi lừa gạt một lần nữa. Lại vẫn vọng tưởng ngươi sẽ giúp ta? Ha ha, đúng là mỉa mai."
"Hình như ngươi đang hiểu lầm cái gì. . . . . ."
"Chớ cùng ta nói những lời vô nghĩa, là sau khi ngươi thấy phủ bốc cháy, mới bất tri bất giác chạy tới đây ‘ bảo vệ ’ ta!"
"Ta. . . . . . Trước đó đã đoán được một chút, cho nên lập tức viết thư cho ngươi đấy thôi."
"Ha ha, tin ngươi? Đúng vậy a, lửa cháy lớn như vậy, cái gì cũng bị đốt sạch rồi, coi như ngươi nói ngươi cầm thánh chỉ, cũng không ai có thể phản bác ngươi a."
Nàng ta không nhận được sao? Làm sao có thể? Rõ ràng Thiện Xá đã phái thân tín của hắn, tự tay giao cho Thái hậu mà.
Nàng chấn động, nàng hiểu rồi, nàng rốt cuộc đã hiểu.
Là Thái hậu!
Người vẫn muốn dồn ta vào chỗ chết, chính là Thái hậu!
Thái hậu năm đó cũng đối phó với Như Hoa như vậy sao?
"Dù bây giờ ta có nói gì ngươi cũng sẽ không tin tưởng ta đi?" Mũi của nàng có chút chua, nàng rất ghét bị người khác hiểu lầm.
"Tin tưởng ngươi?" Thượng Quan Lệ làm như nghe được chuyện cười, "Hạ Hách Na Phù Dung, là ngươi hết lần này đến lần khác làm tổn thương ta, mối hận này, ta sẽ từ từ sẽ tính với ngươi đấy!"