Lần này nàng đã làm đủ công tác chuẩn bị mới lên đường, trên xe chất đầy một đống lớn, nhưng nàng lại đột nhiên không còn tâm tình gì nữa.
Mệt mỏi lần nữa đánh tới, nàng không nhịn được nhíu nhíu mày, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trong đồ ăn của nàng lại có độc sao?
Lúc tỉnh dậy, nàng đã ngây ngốc mà ngủ một khoảng thời gian dài.
Vén rèm xe lên, thấy sắc trời đã tối.
Nàng thế mà lại ngủ một giấc đến tối.
Bụng đói lép kẹp lại, có phải nàng nên ăn một chút gì hay không?
Lục tung đống đồ ở bên cạnh chọn nửa ngày, nhưng nàng không chọn được cái gì.
"Dừng xe!" Nàng nói với phu xe, ngoài ra cùng nàng đi còn có ba người.
Đột nhiên nàng rất muốn ăn gà nướng, liền bắt bọn họ đi săn một con .
"Còn ngẩn người ra đó làm cái gì?"
"Ta làm?"
"Chẳng lẽ trẫm để làm?"
Ngồi một mình bên cạnh đống lửa nướng gà, nàng không tự chủ được mà nhớ lại lúc cùng Tu Hồng Miễn nướn gà. Trong mắt thế nhưng bất tri bất giác thấm đầy nước mắt.
Ánh mắt đờ đẫn gặm thịt gà, gà nàng nướng một bên cháy một bên sống, quả thật rất khó ăn.
"Này! Ngươi làm như vậy cũng quá phận đi!"
"Nếu như có thể nuốt xuống, trẫm chắc chắn là sẽ không vứt."
Nàng cười cười, nước mắt nhẹ nhàng chảy ra.
Hiện tại chỉ có một mình nàng, thực sự chỉ còn một mình nàng mà thôi.
Thịt gà đi vào trong miệng, bị sự chua xót trong khoang miệng bao lấy.
Sau này, hắn sẽ quên món gà nướng khó ăn đó, hắn rốt cuộc không cần phải kiêng thịt gà, hắn sẽ ăn thật ngon lành.
Hắn cũng không cần lo lắng có người sẽ cùng hắn tranh giường, hắn có thể ngủ ở bên trong.
Trên triền núi kia, hoa đã sớm tàn lụi, nàng thế mà ha ha cười ra tiếng. Tại sao lại có thể có người đần như vậy, tùy hứng đến mức này, có lẽ chỉ có hắn mới có thể làm được thôi.
Đột nhiên nàng rất hoài niệm căn nhà gỗ nhỏ, nàng nghĩ trước khi rời đi nàng muốn đi xem một cái.
Bởi vì không biết chính xác vị trí, nên bọn họ phải mất một phen công phu mới tìm được .
Nơi này nở ra khắp núi là sắc hoa huyền sâm (*), nàng ngây ngốc sửng sờ, thế nhưng hắn lại lựa chọn loại hoa thích hợp để trồng.
Đầy khắp núi đồi đều là sắc hoa, làm cho người ta nhìn, trong lòng có một sự bình yên khó nói thành lời.
Đi đến nhà gỗ, mở cửa ra, vẫn như cũ có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của gỗ.
Không có một hạt bụi nào, làm cho nàng có chút kinh ngạc, nơi này vẫn luôn có người ở quét dọn sao?
Trên bàn để một đĩa tu không cao, nàng có chút run rẩy cầm lên một cái, là bánh mới.
Là vì nàng chuẩn bị sao?
Xoay người đi ra ngoài, nàng không nên lưu luyến quá nhiều.
. . . . . .
Tu Hồng Miễn cưỡi ngựa, tới sườn núi.
Nơi này hoa đã nở rực rỡ, nàng nhất định đã quên mất còn có một chỗ như thế này.
Tu Hồng Miễn khổ sở cười một tiếng, nhìn về phía nhà gỗ nhỏ bên cạnh sườn núi, rốt cuộc thì tất cả tâm ý của hắn đều là uổng phí.
Hắn rất muốn chạy vào trong căn nhà gỗ kia đánh một giấc, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, quay đầu rời đi.
Hắn ra ngoài chỉ vì muốn hóng mát một chút, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
. . . . . .
Nàng mở cửa, nghe được xa xa truyền đến một hồi tiếng vó ngựa.
Liếc mắt nhìn qua, người nọ đã sớm đi xa, có lẽ đó là người quét dọn căn nhà gỗ này thôi.
Trở lại trong xe ngựa, mở khăn tay ra, đây là tu không cao nàng mang từ trong nhà gỗ ra.
Nàng cắn một miếng, lúc nuốt xuống lại có cảm giác chua xót.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, cố gắng để cho mình lại đi hồi tưởng tới những chuyện kia.
Ở trên xe ngựa nàng ngây ngốc ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, đã không biết qua bao lâu.
Vươn tay ra xem, hiện ngón tay nàng đã gầy như que củi.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, cố gắng làm ra một động tác xốc lại tinh thần, xem ra những cảm xúc tiêu cực có thể phá hoại linh hồn của một con người.
"Đây là chỗ nào rồi?"
"Thưa cô nương, lập tức sẽ tới trấn Phượng Sơn rồi."
Trấn Phượng Sơn là nơi 3 quốc gia giao nhau, bởi vì nàng vẫn không thể đưa ra quyết định rằng sẽ tới quốc gia nào, Thiện Xá không thể làm gì khác hơn là để cho nàng đến trấn Phượng Sơn rồi mới quyết định.