Đường Kính vẫn như cũ đi tít ở đằng trước, dẫn đường cho bọn họ. Trước đó còn nói hay lắm, nói bọn họ cũng chưa có nơi nào để đi nên dọc đường có thể làm bạn.
Tam Phong là thủ lĩnh, cho nên đi phía trước xe ngựa của bọn họ.
Dật Thiên vẫn đi song song bên cạnh xe, thì thỉnh thoảng trò chuyện với nàng.
Mà hôi nách, đương nhiên là một mình đi ở phía sau.
Cuối cùng cũng tới đỉnh núi, đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy cách đó không xa có thôn xóm.
"Các ngươi đi trước đi, ta đi tìm chút thức ăn."
Kể từ khi Đường Kính gia nhập, thức ăn mỗi ngày của bọn họ đều do hắn giúp một tay tìm.
Còn chưa đi vào sườn núi, đã nghe thấy Hôi nách phía sau hô to một tiếng, "Bảo vệ tiểu thư!"
Vừa dứt lời, đã nghe thấy được một loạt tiếng rút đao, cơ hồ cũng trong lúc đó, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau vang lên.
Những người đó nhất định chính là bọn người lúc trước theo dõi bọn họ, không nghĩ tới bọn chúng vẫn luôn bám theo!
Vì sao nàng lại không cảm thấy sự hiện hữu của bọn chúng cơ chứ? Ngay cả Hôi nách cũng không cảm giác được!
Phu xe giương roi ngựa lên, con ngựa giống như giống như điên cao vọt về phía chân núi.
Nàng vừa ghé đầu nhìn, đám người đó không thèm che mặt, chắc chắn là sát thủ chuyên nghiệp, cho nên bình thường không có ai nhìn thấy được bọn chúng, mà chờ đến lúc thấy được, chỉ sợ cũng bị mất mạng rồi.
Bọn chúng đối với các nàng hiểu rõ vô cùng, thứ nhất là bọn chúng chia bốn người vây lấy hôi nách, Tam Phong cũng bị ba người vây ở bên trong, Dật Thiên bên kia đang cùng hai người giao đấu, ba người bọn họ võ công đều không giống nhau, thế cục đối với các nàng cực kỳ bất lợi.
Đột nhiên, không biết từ nơi nào lại chui ra bốn người, chạy về phía xe ngựa.
Ánh mắt nàng nhíu lại, nàng sẽ để cho bọn họ thấy bản lĩnh bà cô này!
Từ cửa sổ mở ra, nàng chuẩn bị dạy dỗ cho bọn người không biết điều này một trận!
"A ~~" Nàng nặng nề nhảy xuống đất. . . . . .
Phu xe nghe tiếng, lập tức phi thân tới ôm lấy nàng, thoắt cái tránh được mấy kẻ đang đuổi theo xe ngựa.
Phu xe cũng biết võ công! Nàng có chút hối hận vì lúc trước không nên coi thường hắn như vậy.
Quay lại trong xe, "Hiện tại cô nương đừng làm loạn thêm nữa!"
Dứt lời hắn tiếp tục đánh xe đi về phía trước.
Nàng ủy khuất nhìn phía sau lưng của hắn, tại sao có thể như vậy? Tại sao hiện tại nàng ngay cả một chút võ công đều không dùng được?
Quay đầu lại mới nhìn thấy, những kẻ đó cách xe ngựa càng ngày càng gần, nàng bị sợ hét to lên một tiếng, "Đại thúc! ! Lái xe chạy nhanh một chút đi! !"
Phu xe cũng không cần biết nàng đang nói cái quái gì, liều mạng đánh ngựa; bởi vì đang ở giữa sườn dốc đứng, con ngựa lại chạy như điên khiến xe như là bay lên không, từng phát từng phát đập vào trên nền đất, làm cho nàng bị xóc đến nhe răng nhếch miệng.
Cảm thấy có người nhảy lên nóc xe, nàng cả kinh, "Đại thúc ~~ ngươi...ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ ta lại rồi chạy một mình a ~~"
Phu xe giận đến nỗi hít một hơi thật dài, ngay sau đó sắc mặt nghiêm túc, "Ta đi đánh lạc hướng bọn họ, ngươi ở yên trong xe đừng có chạy ra!"
"Hảo hảo hảo! ! Ngươi nhanh đánh lạc hướng bọn họ đi!"
Phu xe hơi chậm lại, ngay sau đó mặt đen lại nhảy lên nóc xe.
Làm thế nào, làm thế nào, hiện tại nàng hoàn toàn không thể dùng võ công, nếu bị bọn chúng bắt được còn không phải là chắc chắn chết sao?
Trên nóc xe truyền đến từng hồi tiếng đánh nhau, nàng nghĩ ngợi một chút, ngay sau đó đổi lại một bộ mặt đại nghĩa, run run rẩy rẩy đứng lên.
Trong một khắc xe lắc lư, người bình thường ngồi còn không vững, nàng lại còn có thể kiên cường đứng lên!
Trong lòng nàng trở nên kích động, nàng cuối cùng cũng lấy đại cục làm trọng!
Hai chân hơi kiễng, đôi tay khẽ chống.
Nàng đụng phải nóc xe rồi ! !
Duy trì cài tư thế đòi hỏi độ khó cao này, nhưng nàng vẫn kiên trì!
Đùa gì thế, mấy đại nam nhân ở phía trên đạp tới đạp lui, nếu đạp lọt, rớt xuống, cái mạng nhỏ của nàng cũng không giữ nổi rồi . . . .