Mấy người Dật Thiên đang ngồi ăn cũng cảm thấy không yên tâm, làm sao Đường Kính đi lâu như vậy còn chưa trở lại, ít nhất cũng phải thông báo tình huống của tiểu thư cho bọn hắn chứ.
Rốt cuộc bọn hắn cũng đợi được cho đến khi dùng xong bữa, quay lại bên trong nhà, lại phát hiện cả Hạ Phù Dung và Đường Kính đều không thấy!
Tìm hết chung quanh một lần, rốt cuộc xác định bọn họ không còn ở đây.
"Giáng Phúc, trước tiên ngươi đi theo lộ trình mà Đường Kính đã vạch ra lúc trước để tìm đi." Lúc này Trương Phong phân phó nói, "Dật Thiên, ngươi đi về hướng Tây. Ta tìm ở hướng Đông."
"Vậy còn chặng đường chúng ta đã đi qua?" Trần Phúc nhìn về phía con đường lúc trước tới.
Trương Phong suy nghĩ một chút, "Vậy chỉ có một con đường có thể trốn, bọn họ không mang theo ngựa, thì không thể nào đi bên kia."
Mấy người nhận lệnh liền hành động.
. . . . . .
Nàng cùng Đường Kính không lo lắng mà đi trên đường, Đường Kính có chút không rõ nhìn nàng, "Ngươi rất thông minh." Bọn họ quả nhiên không đuổi theo.
Nàng chợt nhíu mày, "Giờ ngươi mới phát hiện ra à?" Nói xong, nàng bắt đầu cười hắc hắc.
Mặt Đường Kính hơi nheo lại, "Ngươi thật. . . . . . thật. . . . . . không khách khí."
"Ha ha ~" Nàng ôm lấy bụng, "Ta còn chưa ăn cơm tối đấy. . . . . ."
Đường Kính cười một tiếng, "Ta mang cô nương đi săn thức ăn."
Tối nay nàng ngủ thực sự không yên ổn, nàng mơ thấy Thiện Xá một kiếm đâm chết Tu Hồng Miễn.
Sau khi nàng bị giật mình tỉnh dậy phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
"Ngôi vị Tướng quân sao, đối với ta nó như cặn bã."
Lúc Thiện Xá nói câu nói này , nàng cho là hắn đang chuẩn bị vứt bỏ ngôi vị Tướng quân, lại không nghĩ rằng, cái mà hắn mơ ước là ngôi vị Hoàng đế!
Hiện tại đang là nửa đêm, bốn phía một mảnh đen nhánh, nhưng nàng lại không cảm thấy buồn ngủ.
Đường Kính đâu?
Một lúc sau nàng mới thích ứng được với bóng đêm, mượn ánh trăng yếu ớt miễn cưỡng nhìn bốn phía.
Đường Kính không có ở đây.
"Đường đại ca?"
Thử gọi một tiếng, nhưng không có ai trả lời.
Vừa định đứng dậy, nàng cảm thấy toàn thân vô lực.
Trong lòng không khỏi bắt đầu luống cuống, một loại dự cảm chẳng lành trào lên.
Một hồi âm thanh chát chúa vang lên, sau đó, liền nghe được những tiếng bước chân rất nhỏ đang đi tới bên này.
Đợi đến khi hắn đến gần chút, nàng mới nhìn rõ hắn.
Đường Kính.
Hắn hình như cũng không nghĩ đến nàng đã tỉnh, có chút ngây ngẩn.
"Ngươi. . . . . ." Nàng há miệng, lại không biết nên nói cái gì, thân thể giờ không còn chút sức lực nào thì cảm giác bất an càng ngày càng lớn.
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên kiên nghị mà lạnh lùng, đó là ánh mắt mà cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy, ngay cả lần đầu tiên nàng đụng phải hắn thì hắn cũng không lạnh lùng như vậy.
"Cạch ~"
Mắt của nàng nhìn thấy hắn rút kiếm ra, chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
"Vốn muốn cho ngươi không chút thống khổ nào mà ra đi, nhưng ngươi đã tự mình lựa chọn tỉnh táo, cũng không oán ta được."
Ánh mắt nàng không thể tin nhìn hắn, "Đường đại ca, ngươi làm sao vậy? Là ta a! Ta là Trì Tô."
Hắn cười lạnh, "Cũng là Dư phi nương nương của Thánh Dụ quốc ."
Toàn thân nàng ngây ngốc, hắn làm sao lại biết? Chẳng lẽ. . . . . .
"Ngươi là do ai phái tới hay sao?" Nàng đổi lại một nụ cười không bận tâm, âm thanh cũng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Nàng lại bị gạt một lần nữa.
Một lần lại một lần nữa.
"Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ lấy cái chết để tạ, thề luôn trung thành."
Tử sĩ! Hắn là tử sĩ!
Cõi lòng của nàng bị đục phải trăm ngàn vết thương, nàng nên làm như thế nào, mới có thể có dũng khí để tiếp tục sinh tồn?
Nàng chưa từng hy vọng xa vời qua có thể làm cho một tử sĩ mềm lòng thả người, nhưng, có lẽ nàng còn có một biện pháp có thể thử một lần.
"Có thể nói cho ta biết là ai phái ngươi tới không? Ta nghĩ, chủ tử của ngươi không có quy định ngươi không thể nói cho ta biết chứ?"
Đường Kính suy nghĩ một chút, hình như có chút xúc động.
Tử sĩ mặc dù từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành một người không có tình cảm đối với người khác, nhưng, nhưng bọn họ vẫn luôn thiếu sót sự linh hoạt, chỉ nhận lệnh chủ tử là phải sống chết mà hoàn thành nhiệm vụ.
"Thái hậu."
Mặc dù trong lòng nàng cũng có hoài nghi tới bà ta, nhưng lúc Đường Kính chân chính nói ra thì nàng vẫn cảm thấy run rẩy.
Cho dù nàng đã ra đi, nhưng bà ta vẫn không chịu tha nàng một mạng đúng không?
Xem ra Thái hậu đối với chuyện của nàng đã rõ như lòng bàn tay, bà ta biết chuyện của nàng và Đại Cá Tử.
Bà ta biết nhược điểm của nàng, biết sự quan trọng của Đại Cá Tử đối với nàng.
Bà ta cố ý để cho Đường Kính vừa bắt đầu làm bộ như hoàn toàn không biết nàng, để tự nàng chui vào trong bẫy.
Như vậy, bà ta có thể dễ dàng đánh tan những hiềm nghi, đề phòng trong lòng nàng.