"Hoàng thượng! Lúc nàng ta đang lẩn trốn đến biên cảnh của Thánh Dụ thì đã bị Lệ nhi phái người xử tử!"
Thượng Quan Lệ nói xong thở phào nhẹ nhõm, nàng biết mặc dù bây giờ Hoàng thượng đang cực kỳ tức giận, nếu là nàng đã xử tử Hạ Hách Na Phù Dung, nhất định sẽ giết nàng.
Nhưng Thái hậu đối với nàng ân trọng như núi, bây giờ nàng có thể có tất cả mọi thứ, đều dựa vào sự giúp đỡ của Thái hậu, nếu như hoàng thượng thật sự đi điều tra kỹ chuyện này, khó bảo đảm người sẽ không biết là Thái hậu phái tử sĩ đi ám sát, kể từ đó, sẽ chỉ làm mẹ con bọn hắn trở mặt với nhau.
Hơn nữa nếu hiện tại hoàng thượng bởi vì đi tìm nàng ta mà vứt bỏ giang sơn xã tắc, thì hoàng thượng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, bị đời sau thóa mạ.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng là chỉ có thể hy sinh bản thân mình.
Tu Hồng Miễn tức giận nắm chặt tay thành một quả đấm, khoát tay, chắc chắn sẽ đánh vào trên mặt Thượng Quan Lệ.
Nhưng ở một giây sau cùng hắn lại thu tay lại.
Trong lòng Thượng Quan Lệ một hồi cảm động, hắn vẫn không bỏ được, vẫn là không bỏ được.
"Đánh ngươi, chỉ làm dơ bẩn tay của trẫm!"
Trong lòng Thượng Quan Lệ như bị ai đó mãnh liệt đập một cái, đau đến mức không thở nổi.
"Người đâu! Mang Thượng Quan Lệ xuống! Dùng hình cho ta!"
Cả người Thượng Quan Lệ nhất thời mềm nhũn xuống, trong miệng một hồi khí nóng dâng trào.
"Phốc ~" nàng phun ra một vũng máu.
Mọi người kinh hãi, "Lệ phi nương nương ~"
Trong đầu Thượng Quan Lệ đột nhiên thoáng qua hình ảnh trước lúc nàng vào cung. . . . .
"Lệ nhi, hoàng thượng lần này chiêu ngươi vào cung, khẳng định vì chuyện tình của Dư phi, ngươi phải cẩn thận nói chuyện, chớ chọc hoàng thượng nổi giận." Thái hậu nói xong vẻ mặt ôn hoà.
"Thái hậu yên tâm đi, Lệ nhi biết."
Thái hậu hòa ái cười cười, "Đây là chén chè táo đỏ ai gia đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ngươi mang theo hai chén, chuẩn bị lúc nào đói thì dùng.”
Thượng Quan Lệ khổ sở nắm lấy cổ họng, cảm giác nơi đó nóng rực.
Thái hậu a Thái hậu, vì sao người ngay cả Lệ nhi cũng đều không bỏ qua cho? Nếu Lệ nhi đã giúp người làm nhiều chuyện như vậy, ngươi vì sao ngay cả Lệ nhi cũng không tin tưởng nguyện ý vì người mà gánh tất cả tội danh?
Khổ sở cười một tiếng, nàng vẫn bị từ bỏ.
Khi còn bé phụ thân từ bỏ nàng mà ra đi, đi tới Hạ Hách Na phủ, trừ cha nuôi cùng Nhị tỷ, không có một ai xem nàng là tiểu thư, nàng cùng với người giúp việc không khác nhau là bao. Sau đó mẹ nuôi lại sinh ra một nữ nhi, toàn bộ phủ trên dưới đều cưng chiều nàng ta, nàng càng phải dụng nhiều tâm hơn chăm sóc nàng ta, còn vọng tưởng sẽ cùng nàng ta trở thành tỷ muội chân chính, đáng tiếc, nàng vẫn như cũ từ bỏ mình, đánh đổi sự an nguy của nàng lấy bình an cho nàng ta.
Tu Hồng Miễn nhìn thấy sự khác thường của Thượng Quan Lệ, "Chuyện gì xảy ra?"
". . . . . ." Thượng Quan Lệ nghĩ trả lời không có chuyện gì, nàng cho tới bây giờ cũng đã quen rồi, cho tới bây giờ cũng thói quen bị ném bỏ rồi.
Há miệng, nưng nói không ra lời.
Thượng Quan Lệ nhất thời luống cuống, há miệng lần nữa, vẫn không có âm thanh.
Đột nhiên, Thượng Quan Lệ nghĩ tới trước Thái hậu để cho nàng hạ độc với Dung nhi, nó vô sắc vô vị, lại có thể khiến ăn vào không nói ra lời, không có thuốc giải.
Đáng tiếc không ai biết, trước khi nàng đưa độc dược cho tiểu Cúc, đã đem độc dược đổi thành một loại khác, nó sẽ chỉ làm người khác tạm thời mất đi tiếng nói.
Khổ khổ cười một tiếng, nàng thật sự không nên mềm lòng, nếu như ban đầu không phải nàng lưu tình, thì nàng ta làm sao có thể sống đến bây giờ?
Tu Hồng Miễn quay đầu không nhìn Thượng Quan Lệ nữa, nữ nhân này ăn khổ rồi, tin tưởng không phải người bình thường có thể hiểu .
"Nếu như nàng không chết, có lẽ ngươi vẫn có thể có một đường sống."