Trên đường đi, Đường Kính phải cẩn thận từng li từng tí để tránh đám người của Thiện Xá.
Trong bụng nàng không khỏi suy đoán, xem ra Thiện Xá không chỉ phái ba người bọn Dật Thiên đi theo nàng, chắc chắn xung quanh còn có ám vệ, nếu không bằng võ công của Đường Kính thì đấu với ba người bọn hắn cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, huống chi hắn còn có"Đồng đảng" ở phụ cận, để tùy thời truyền tin.
Với tình hình như vậy thì chuyện lúc trước bọn họ ở biên giới giữa hai nước bị ám sát thật ra cũng chỉ là muốn thử dò xét một chút tình hình.
Đường Kính giả vờ đi săn thức ăn, chính là muốn đưa ra ám hiệu cho đồng bọn để cho bọn họ tới tập kích.
Nếu như hành thích thành công, tự nhiên đó cũng là chuyện tốt.
Nhưng mắt thấy xe ngựa của bọn họ bị tập kích, bên kia Tam Phong nhất định cũng ra ám hiệu với những ám vệ đi cùng, nên sau một hồi tra xét thế cục Đường Kính thấy tình hình không ổn, mới lập tức ra tay cứu giúp.
Hắn làm như thế, thành công để cho bọn họ buông xuống phòng bị, để cho nàng tin tưởng hắn từ đầu chí cuối.
Kế sách một hòn đá ném hai con chim này quả nhiên là cao minh, xem ra nàng so với Thái hậu chỉ là một cái trứng chọi với đá.
Đã nhiều ngày như vậy, Thiện Xá chắc cũng sẽ nhanh tới đây? Hắn không phải là không tìm nổi nàng chứ?
Trong lòng nàng có chút lo lắng, vẫn luôn tự nhận mình là người thông minh, nhưng cuối cùng vẫn biến thành một con ruồi không đầu.
"Đường đại ca." Nàng vẫn theo thói quen gọi hắn như vậy.
Nhìn ánh mắt hắn nhìn nàng, trong mắt sự lạnh gía không thể nào chạm tới.
Đây mới thật sự là hắn đi? Kỹ xảo của hắn quả nhiên không phải là tốt bình thường .
"Ta đã đói bụng đến mức không chịu nổi nữa rồi." Nàng tội nghiệp mà nhìn hắn, đói chết nàng, hắn cũng không biện pháp để trả lời với Thái hậu.
Đường Kính chau mày, "Một ngày ngươi muốn ăn mấy lần đây?"
Nàng cắn cắn môi, "Ta cũng không biết tại sao, hai ngày nay ta đói bụng chết đi được."
Nàng chỉ là muốn tận lực trì hoãn thời gian của hắn, nàng sợ ngộ nhỡ nơi phải đến giống như một pháp trường, sẽ nghiêm hình bức cung nàng, để nàng giao ra hoa Hàm tiếu, vậy thì chết chắc.
Gặm con gà nướng thứ tư, nàng liều mạng thấy kinh tởm, thật sự không thể chống đỡ được nữa ~~~~
Đột nhiên cảm nhận được cảm thụ ban đầu về món thịt gà của Tu Hồng Miễn.
Đường Kính nhìn không chớp mắt, nàng ăn như kiểu thấy chết không sờn, rốt cuộc có chút không nhịn được lên tiếng, "Nghe nói nếu khi chết thành quỷ no sẽ bị phạt, phải sau một kiếp mới có thể đầu thai."
Động tác của nàng hơi chậm lại, bịt lấy miệng đầy thịt gà, "Yên tâm, ta có thể chống đỡ không chết. . . . . . Ác ~"
Nàng đột nhiên cảm thấy một hồi ghê tởm, phun ra.
Vốn dĩ nàng đang cảm thấy buồn nôn nhưng ngay lập tức lại ngây người, thứ hỗn dịch đỏ tươi này là do nàng nôn ra sao?
Nàng cố gắng áp chế sự khẩn trương trong lòng, cố gắng nở một nụ cười tươi tắn, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, có lẽ mấy ngày vừa rồi ta ăn quá nhiều thứ bổ dưỡng, nên lượng máu quá dồi dào. Ha ha ~"
Sắc mặt Đường Kính hờ hững, kéo tay nàng lại, "Mạo phạm."
Hắn đang bắt mạch cho nàng.
Nàng không chớp mắt nhìn hắn, không buông tha bất kỳ sự thay đổi nào trên mặt hắn.
"Không có dấu hiệu trúng độc."
"Hả?" Nàng có chút hoài nghi nhìn hắn, "Ngươi có biết bắt mạch hay không?"
Nhất thời mặt Đường Kính tối sầm lại, ngồi ở một bên không nói nữa.
Nàng xấu hổ che miệng, thật là một tên hẹp hòi.
Chẳng biết tại sao, trực giác mách bảo cho nàng Đường Kính sẽ không thật sự hại nàng, mặc dù hắn ta là tử sĩ.
"Đường đại ca, trước tiên ngươi sẽ mang ta đi đâu?"
Đường Kính không nhìn nàng, cũng không trả lời.
Hình như đó đã là thói quen mà nàng dùng để đối thoại với hắn.
"Ta nhớ ngươi hẳn là nên biết phủ nguyên phó tướng của Kiền Sở chứ?"