Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 241: Chương 241




"Nơi này có trứng gà không?" Đột nhiên nàng muốn ăn món cơm rang trứng kinh điển.

"Có có có ~" lão bản cười hì hì nói. Chỉ chốc lát sau, liền đi tới, "Người nhìn xem, trứng gà này từng quả từng quả một tròn trịa đẹp biết bao."

Nàng có chút cười xấu hổ cười, "Phải không thế. . . . . ."

"Pằng" một tiếng sau, truyền đến âm thanh hung tợn của Lục gia, "Im cái miệng thúi của ngươi lại!"

Lão bản kia không nói tiếng nào đứng yên ở đó.

"Mắt của ta không nhìn thấy." Nàng giải thích cho hắn.

Lão bản kia có chút chợt hiểu, "Thật xin lỗi, cô nương, ta. . . . . ."

Nàng cười cười, "Không sao. Đúng rồi, trứng gà của ngươi bán thế nào?"

"Nếu cô nương đã là bằng hữu của Lục gia, thì tất nhiên là vẫn theo quy củ cũ."

Quy củ cũ? "Cái gì là quy củ cũ?"

"Mọi người chịu qang lâm đến tiểu điếm, chính vinh hạnh lớn nhất cho tại hạ rồi, làm sao lại còn dám thu tiền nữa đây."

Nói như vậy, Lục gia tới đây mua đồ ăn xong cũng không trả tiền?

Nàng nghi ngờ nhìn Lục gia, phải biết rằng Thiện Xá luôn đưa đủ tiền cho hắn.

Lục gia cả kinh, ngay sau đó nhỏ giọng bên tai nàng nói, "Cùng lắm thì ta chia cho ngươi một nửa."

Nàng hừ lạnh một tiếng, chớ đem nàng làm cái loại đó tiểu nhân tham tiền, đây chính là vấn đề nguyên tắc.

Lục gia thở dài, "Ngươi bảy ta ba."

"Đồng ý!" Vỗ vỗ bờ vai của hắn, coi như hắn thức thời.

". . . . . . Phu. . . . . . Phu nhân. . . . . . Ở đây." Âm thanh của Lục gia từ một bên truyền đến.

Nàng xoa xoa bả vai mình đang vỗ, nàng liền nghĩ làm sao Lục gia lại đột nhiên cao hẳn lên.

Nàng sờ theo bả vai lên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cảm giác ấm áp từ đôi môi truyền tới, sống mũi cao thẳng, này lông mày rậm. . . . . . Thật sự nàng không phân biệt nổi đây là Thiện Xá hay là Tu. . . . . .

Ừ, xem ra sau này phải tìm cơ hội để quen thuộc với khuôn mặt của bọn họ, lần nữa mò trở lại, tay đang tính chạm vào ngực.

"Tu? !"

"Xem ra tay của ngươi đối với ngực của chúng ta còn quen thuộc hơn mặt đấy." Tu Hồng Miễn trầm giọng nói.

Nàn lúng túng thu tay về, "Không phải thế, thật ra thì ngay lúc đầu ta đã đoán được, chỉ là chưa nói. . . . . ."

Tức giận chuyển sang tên Lục gia đang đứng cạnh, đang chuẩn bị đem toàn bộ tức giận vẩy lên trên người hắn.

Cảm giác đột nhiên có người túm lấy hai vai của nàng, đem thân thể của nàng quẹo phải 30 độ.

Ngay sau đó nghe được tiếng của Thiện Xá, "Tiểu Lục ở chỗ này."

Nàng tức giận hướng về phía trước mặt nói: " Cười cái gì mà cười!"

Giọng Lục gia mang theo vô tội, "Ta không có cười a."

"Không có cười? Tại sao ngươi lại không cười!"

Trong nháy mắt Lục gia im bặt, hắn biết nàng lại bắt đầu cố ý bới móc rồi.

"Dung nhi, ngươi mua trứng gà làm cái gì?" Thiện Xá chuyển sang đề tài khác.

"Ta muốn nấu cơm, lần này tuyệt đối là món mà các ngươi chưa từng ăn qua ." Nàng cười mi mị nói.

"Hả? Ăn thật ngon sao?" Lục gia không biết "Tiền án" của nàng , cho nên tương đối hiếu kỳ.

"Dĩ nhiên, ta cho ngươi biết. . . . . ."

"Dung nhi." Tu Hồng Miễn lập tức cắt đứt lời nàng, "Trẫm dẫn ngươi đi sang bên kia đi dạo một chút."

Không đợi nàng trả lời, lập tức kéo nàng đi.

"Sau khi ta làm cơm xong các ngươi mới được về đấy" Thiện Xá ở phía sau nói với lên.

Nàng ủy khuất cắn môi, bọn hắn không nên khi dễ người khác như vậy chứ, dám bảo nàng làm cơm xong mới được về!

"Tu ~ ta cho ngươi biết ~ lần này ăn tuyệt đối ngon! Ta thề ta không lừa ngươi!"

Sải bước đi theo phía sau Tu Hồng Miễn, nàng cùng muốn bằng bất cứ giá nào, dù sao trên đường so với trong nhà thì rộng rãi hơn nhiều, chắc là sẽ không đụng phải thứ gì đâu.

Huống chi có kinh nghiệm lần trước, Tu Hồng Miễn nhất định sẽ rút ra kinh nghiệm, không tiếp tục để nàng đụng phải chỗ nào, nàng nên tin tưởng hắn . . . . ."A ~! ~"

"Gâu! Gâu Gâu! . . . . . . Gâu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.