Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 56: Chương 56




Đêm đã rất khuya , mọi người đều còn chưa ngủ.

Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi uống rượu trong quân doanh , thuận tiện chờ tin tức.

Hạ Phù Dung có thể cảm giác được tay cầm ly rượu đang run nhè nhẹ, tim đập rất nhanh , lần đầu tiên lo lắng cho một người như vậy , thật sự chẳng khác nào tra tấn !

"Trì phó tướng giống như tâm tình không tốt?" Tu Hồng Miễn nói.

Mọi người đều căm tức không ở tình huống của nàng.

"Trì phó tướng?"

"A!" Đột nhiên bị người đụng phải một chút, nàng sợ tới mức hô ra tiếng.

"Trì phó tướng có chuyện gì sao?" Nghe được là giọng nói của Tu Hồng Miễn , nàng lập tức hành lễ nói, "Tạ hoàng thượng quan tâm, ty chức không có việc gì ."

Hạ Phù Dung phản xạ có điều kiện đáp lời , đột nhiên chống lại vẻ mặt không tin của mọi người , nghĩ đến phản ứng vừa rồi của mình , mới bắt đầu hối hận vừa mới không nên trả lời cho có lệ .

Không nghĩ tới Tu Hồng Miễn vẫn không có truy cứu, "Đã không có chuyện gì , vậy trẫm kính ngươi một ly, có diệu kế của ngươi , khiến cho lần này Kiền Sở bị thương rất lớn ."

"Lần này hành động còn chưa có kết thúc sao ? " Hạ Phù Dung nói. Mọi người nhìn nàng ý bảo nàng không biết tốt xấu .

" Được . Vậy trẫm và Trì phó tướng cùng nhau chờ tin tức."

"Tốt."

Mọi người một trận hút không khí, đều cảm thấy Hạ Phù Dung có một chút thành tựu thì đuôi đã vểnh đến trên trời. Bất quá thấy hoàng thượng không có mở miệng, cũng đều không dám vượt qua.

"Chúng tướng sĩ nếu là mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi." Tu Hồng Miễn không có so đo Hạ Phù Dung bất kính, đối mọi người nói.

"Không phiền lụy không phiền lụy, ty chức cùng hoàng thượng cùng nhau chờ." Đùa, hoàng thượng đều không có nghỉ ngơi ai dám trở về ngủ?

Vì thế mọi người đều bất mãn nhìn Hạ Phù Dung , nếu vừa rồi nàng không thức thời trả lời, bọn họ đã sớm có thể trở về ngủ.

Hạ Phù Dung hoàn toàn không có cảm giác được ánh mắt bất mãn của mọi người , ngay cả bản thân nàng còn không biết trái tim của nàng đang tới nơi nào, chỉ biết là nó đập thật sự nhanh, rất nhanh.

Chỉ nghe ngoài mành truyền đến tiếng "Báo cáo" , nàng như nghe thấy tiếng sấm , vội đứng lên, đi nhanh ra cửa .

"Truyền." Tu Hồng Miễn làm như biết được nguyên nhân khiến Hạ Phù Dung đêm nay thái độ có chút khác thường .

Hắn vừa mới tiến đến Hạ Phù Dung liền bắt được hắn hỏi , "Như thế nào? !"

Hắn thấy vậy không biết phản ứng làm sao , cuối cùng đối Tu Hồng Miễn quỳ một gối xuống nói, " Khởi bẩm hoàng thượng, quân ta toàn thắng."

Mọi người vui sướng, Hạ Phù Dung lại kéo hắn lên hỏi, " Quân ta có thương vong không ?"

Người nọ ngạc nhiên nhìn nàng gật gật đầu, hai quân giao chiến, đao kiếm không có mắt, nào có người nào không thương tổn ?

Hạ Phù Dung vừa nghe như bị lửa đốt , chạy ra khỏi trướng doanh, chạy về phía trướng doanh của mình .

"Hoàng thượng!" Lý phó tướng là nhìn không được , Trì Tô này thật sự rất vô lễ , lại không trừng trị, còn thể thống gì?

Tu Hồng Miễn khoát tay, làm cho Lý phó tướng không cần nói tiếp . Trì Tô này , tuy rằng tướng mạo không sợ hãi, lại thông tuệ hơn người, làm người sáng sủa, hơn nữa đối huynh đệ càng là không cần phải nói, người như thế đúng là khó tìm thấy được.

Đại Cá Tử, ngươi ngàn vạn lần không cần có việc! Ngàn vạn lần! !

Chạy thẳng đến trong doanh trướng của mình , trong lòng trống rỗng . Không có người!

Cảm giác bước chân có chút bất ổn, "Sẽ không , sẽ không ." Hạ Phù Dung lắc lắc đầu lẩm bẩm.

"Cái gì sẽ không a? Trứng ngỗng."

Trong lòng vui vẻ, xoay người nhìn thân hình cao lớn vẻ mặt hưng phấn kia , không phải Đại Cá Tử thì là ai?

Hạ Phù Dung bổ nhào qua ôm chặt lấy hắn, "Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết."

Hắn ha ha cười, "Trứng ngỗng nhà chúng ta sao lại nhát gan như vậy chứ ?"

Hạ Phù Dung tức giận đấm mạnh vào vai hắn , "Ta là lo lắng có chuyện không hay ! Làm sao có thể nói ta nhát gan!"

Hắn hô hấp một chút, vừa cười vừa nói, "Ngốc trứng ngỗng, ta không phải không có việc gì sao?"

Cả trái tim rốt cục trấn định, cảm giác như vậy rất hạnh phúc, cứ như vậy là tốt rồi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm, "Trần đại phu đến."

Hạ Phù Dung sửng sốt, nhìn Đại Cá Tử, "Ngươi bị thương?"

"Một chút thương tổn mà thôi."

Nhưng khi đại phu cởi áo hắn xuống , Hạ Phù Dung nhìn thấy trên lưng hắn một vết đao vừa sâu vừa dài , đang chảy máu, nàng khiếp sợ căm tức nhìn hắn, "Ngươi vừa nói là không có việc gì sao! Không phải nói ngươi phải cẩn thận à! Ngươi bộ dạng này là sao !" Hạ Phù Dung phẫn nộ gào thét.

"Trì phó tướng , ngài nói nhỏ thôi."

Đại Cá Tử ha ha cười, biểu cảm "Ngươi làm khó dễ được ta?" .

Hạ Phù Dung híp híp mắt, dùng ánh mắt ý bảo hắn"Chờ đại phu đi rồi ngươi nhất định phải chết!"

Đại Cá Tử tươi cười cứng đờ, "Đại phu, ngài đêm nay liền ở lại chiếu cố ta đi."

"Cái này làm sao được, bên ngoài còn có thật nhiều binh linh bị thương đang chờ kìa ." Đại phu không chút khách khí từ chối rồi.

Thấy biểu cảm tuyệt vọng của Đại Cá Tử , Hạ Phù Dung vụng trộm ở trong lòng cười gian , chết tiệt Đại Cá Tử ~ cũng dám bị thương nặng trở về! Xem ta thế nào thu thập ngươi! Hừ hừ hừ hừ ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.