Phong Mạc Thần quay đầu lại, hung hăng nhìn nàng, ẩn chứa thanh âm cắn răng, ánh mắt hung ác híp xuống, lạnh giọng nói “Bạch Ly Nhược, ngươi ỷ vào ta thích ngươi.”
Bạch Ly Nhược quay đầu đi chỗ khác, không nói một lời, nhưng sắc mặt trắng bệch, khó coi tới cực điểm.
Phong Mạc Thần cười lạnh một cái, ngón trỏ thon dài lạnh lùng chỉ vào khách điếm ngoài cửa nói “Ngươi biết vì sao ta phải làm ký hiệu không? Đó là bởi vì ta sai Chu Thanh thả ra tiếng gió, chỉ cần tìm được đá nam châm ngàn năm giao cho khách điếm đã làm ký hiệu, là có thể lấy trăm lượng hoàng kim!”
“Bạch Ly Nhược, ngươi cho rằng, ngươi có một cây bạc như ta sẽ tốt hơn sao? Ngươi cho rằng, chỉ một mình ngươi chịu ủy khuất sao? Tại sao muốn ép ta như vậy? Ngươi có biết buổi tối ta đi đâu không? Ta cho ngươi biết, mỗi đêm ta đều đến sườn đồi tra xét, hái cỏ Long mật non nhất trên vách đá về đặt trong trà, chỉ vì ngươi, Bạch Ly Nhược không thích uống thuốc!”
Tâm tình Phong Mạc Thần rất kích động, cắn răng nghiến lợi nhìn Bạch Ly Nhược, ngón tay chỉ vào phía ngoài khẽ run, cả đời hắn chưa từng nói chuyện lớn tiếng như vậy, hơn nữa, đó còn là nữ nhân hắn yêu nhất.
Bạch Ly Nhược quay đầu lại, lệ lưu chuyển trong đôi mắt trong veo mắt, cau mày nức nở nói “Ngươi không nói gì.”
Phong Mạc Thần nhắm mắt lại, thống khổ cười lạnh, lấy Hổ Phù trong ngực ra, lạnh lùng nói “Hổ Phù ở chỗ này, ngươi cho ai hay muốn tiêu hủy cũng tùy ngươi!”
Hắn lạnh lùng ném Hổ Phù ở trên giường, không liếc nhìn nàng một cái, xoải bước rời đi, thời điểm đi qua người nàng, mang theo một hồi gió nhẹ, tay áo lay động.
Bạch Ly Nhược ngồi liệt ở trên giường, nước mắt rơi trên Hổ Phù, trước kia, hắn quá cưng chiều nàng, hay nàng quá tùy hứng? Nàng không phân rõ, ai đúng ai sai, ai phải ai trái.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng thu lại tâm tình, lau khô nước mắt, Phong Huyền Đại vọt vào, nhìn mắt Bạch Ly Nhược đỏ bừng, nói: “Mẫu thân, phụ thân tức giận đi ra ngoài, các ngươi cãi nhau sao?”
Bạch Ly Nhược khẽ lắc đầu, nước mắt lại rơi, Huyền Đại đến gần nàng, tựa vào trên người của nàng, làm nũng, nói: “Mẫu thân, người đừng buồn vì phụ thân tức giận, so với hắn, Đại nhi còn yêu người hơn”.
Bạch Ly Nhược lau nước mắt, đem Huyền Đại ôm vào trong ngực “Mẫu thân không tức giận, Đại nhi, ngươi nói cho mẫu thân biết, trên núi, sư tổ dạy ngươi cái gì?”.
Huyền Đại nháy mắt, đếm đầu ngón tay nói “Đi học, tập viết, còn có luyện kiếm, nhưng Huyền Đại không thích luyện kiếm.”
Bạch Ly Nhược vuốt tóc Huyền Đại “Sư tổ không dạy ngươi binh pháp sao? Hay là, hắn không phân tích đại sự với ngươi?”
“Mẫu thân, Đại nhi còn nhỏ, sao sư tổ lại dạy Đại nhi những thứ đó.” Huyền Đại cọ nhẹ gương mặt nho nhỏ trong ngực Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược cười khổ, cầm Hổ Phù bên cạnh lên, dắt tay Huyền Đại nói “Đại nhi, ngươi đi tìm Chu Thanh thúc thúc, mẫu thân có chuyện đi ra ngoài một chút.”
Phong Huyền Đại gật đầu “Mẫu thân, phụ thân ở phía nam, chỗ có một hồ nhỏ”.
Bạch Ly Nhược gật đầu, nắm Hổ Phù trong tay, một đường đi về phía nam, quả nhiên, nhìn thấy Phong Mạc Thần ở bên hồ. Hai tay hắn ôm ngực đứng ở bên hồ, lưng dựa vào một gốc cây liễu, cây liễu mới mọc lá màu xanh biếc, mặt hồ tĩnh lặng, phản chiếu tư thái thướt tha của cây dương liễu, hắn cô đơn nhìn chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Bạch Ly Nhược mặc áo tơ trắng đón gió, nàng nhìn hắn, từng bước đến gần, đem vật cầm trong tay, Hổ Phù lấy ra, buồn bã nói “Hổ Phù trả lại cho ngươi, ta không biết ta làm sai hay không, nhưng Đại nhi cũng đứng về phía ngươi”.
Phong Mạc Thần không nói gì, hơi quay đầu đi chỗ khác, nhìn Bạch Ly Nhược cô đơn.
Nàng mỉm cười, ánh sáng của Hổ Phù trong tay phản xạ cũng không mãnh liệt, nụ cười trở nên thê lương “Đại nhi gạt ta, một hài tử ba tuổi, nếu có thể viết ra, mười năm xây đắp, bị hủy trong chốc lát! Đoạt được châu quận, ngày mai nghỉ ngơi trọn vẹn, hắn không thể nào không biết cái gì.”
Phong Mạc Thần không nhận Hổ Phù, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Ly Nhược, dưới ánh mặt trời có thể thấy được màu xanh nhạt mờ mờ trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, nàng lấy Hổ Phù đặt trong ngực Phong Mạc Thần, lông mi dày che đi cảm xúc mãnh liệt trong mắt, giọng nói yên bình “Đại nhi có quyền lựa chọn con đường của mình, từ nay về sau, ta sẽ không tới hỏi bất cứ điều gì nữa!”
Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, đem Hổ Phù đặt trong ngực hắn, sau đó, cô đơn xoay người, trên mặt tái nhợt, thê lương.
Phong Mạc Thần bắt được tay của nàng, nhíu chặt chân mày, nhìn bóng lưng nàng cứng đờ, nhẹ nhàng kêu hai chữ “Ly Nhược.”
Bạch Ly Nhược không nói chuyện, tay nàng trong tay hắn, bóng dáng lạnh lẽo như một pho tượng đắp, lần nữa, hắn chậm rãi nói ra ba chữ “Thật xin lỗi.”
Bạch Ly Nhược ngước mắt, khẽ quay đầu nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng bị nước mắt tẩy rửa một phen, ánh mắt trong suốt rạng rỡ phát sáng, ánh mắt mênh mông, khiến cho trái tim hắn bỗng nhiên lại nhảy lên.
Đôi môi nàng run rẩy, có chút đần độn nói “Chàng biết không? Chàng làm hư thiếp, mỗi lần cãi vả, vô luận ai phải ai trái, chàng luôn là người đầu tiên cúi đầu nói xin lỗi.”
Phong Mạc Thần bắt được đầu ngón tay nàng, khẽ dùng sức, hắn muốn ôm nàng vào trong ngực, ngón tay của nàng nhẵn nhụi, thon dài, lúc hắn dùng lực, nàng khẽ buông tay, ngón tay trắng nõn trong tay hắn xẹt qua một tia mát mẻ, sau đó vô lực rơi xuống, hắn không bắt được tay nàng.
Bạch Ly Nhược quay đầu lại, hướng khách điếm đi tới, quần sam trắng như tuyết tạo thành một đường cong trên mặt đất, Phong Mạc Thần khẽ thở dốc, giờ khắc này, hắn không mong muốn gì nữa, đột nhiên tiến lên ôm Bạch Ly Nhược từ phía sau.
Lồng ngực nóng bỏng của hắn dán chặt phía sau lưng nàng, cánh tay thon dài vững vàng ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, gương mặt của hắn chôn ở cổ nàng, gặm cắn tai của nàng, giọng hắn khàn khàn.
“Sư phụ nói, ta không hiểu ngay, nhưng ta nghĩ, bây giờ ta đã rõ ràng, Ly Nhược, ta không muốn mất nàng, ta lấy Hổ Phù đi trao đổi, chỉ cần Vân Cảnh Mạch chịu cứu nàng, ta nguyện ý cho hắn năm vạn tinh binh.”
Sống lưng Bạch Ly Nhược cứng đờ, nàng chậm rãi xoay người lại, nhìn hắn chằm chằm, nàng nhìn thấy tình ý trong đôi mắt sáng quắc của hắn, còn có thiên ngôn vạn ngữ không thôi, nàng cắn chặt môi dưới, không nói gì, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng lại cố chấp là không chịu cho nó rơi xuống.
Phong Mạc Thần hôn gương mặt của nàng, liếm nước mắt nàng, giảm thấp thanh âm nói “Đại nhi không lừa nàng, hắn không biết nàng đã khôi phục trí nhớ.”
“Ta sẽ không để cho chàng đem Hổ Phù giao cho Vân Cảnh Mạch, Thần, ta lựa chọn, dùng thời gian nửa năm bắt đầu làm Bạch Ly Nhược, trên đời này sẽ không có Mộc Thất nữa!” Chóp mũi nàng thấp hơn mũi hắn, lời nói hàm chứa nồng đậm giọng mũi, kiên định không dứt.