“Thần, ta không muốn sống một mình, ta không muốn.” Nước mặt Bạch Ly Nhược rơi như mưa, giọng nói khàn khàn, xé nát tâm can.
“Đồ ngốc, chúng ta đều còn sống, Đại Nhi còn chờ chúng ta tới cứu, Ly Nhược, nàng đến sơn động chờ ta, ta sẽ mang Đại Nhi về tìm nàng.” Sắc mặt Phong Mạc Thần trắng bệch như tờ giấy, bả vai vẫn đang nhỏ máu, nước suối đã bị nhuộm thành màu đỏ, gương mặt hắn cương nghị, quật cường, bất khuất, bàn tay lạnh lẽo cầm tay Bạch Ly Nhược trong nước.
“Không, bây giờ chàng không thể đi, bọn họ đã tính toán chuẩn xác chàng sẽ đi tìm bọn họ về việc nam châm, Thần, chàng nghe ta nói, ngân châm trong đầu ta tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta còn nhiều thời gian, đừng lại rơi vào bẫy của bọn họ.” Bạch Ly Nhược ôm chặt lấy Phong Mạc Thần, đôi má dán trên lưng hắn ướt đẫm, gắt gao, không có một khe hở nào.
“Không được, bọn họ sẽ dùng tiếng sáo khống chế ngân châm, đau đớn này, căn bản nàng không chịu được.” Phong Mạc Thần vừa nói vừa đi lên bờ, Bạch Ly Nhược phía sau lại ôm chặt lấy thân thể hắn, sống chết không chịu buông ra.
“Nhược Nhi, nàng nghe lời ta, bọn họ đơn giản là sợ ta uy hiếp đến giang sơn bọn họ, nhưng mà năm vạn đại quân đóng quân nơi Mạn Bắc, bọn họ không dám đụng đến ta đâu.” Phong Mạc Thần tách mấy ngón tay Bạch Ly Nhược ra, thân thể lạnh lẽo dường như muốn đóng tuyết, móc sắt nằm ở xương bả vai của hắn có độc.
“Không, không, ta không buông ra, chàng chẳng lẽ không hiểu sao? Thượng Quan Kiêu muốn giết chàng để báo thù cho Thượng Quan Yến, Vân Cảnh Mạch chỉ lợi dụng Thượng Quan Kiêu, Vân Cảnh Mạch không hề lo lắng năm vạn tinh binh kia, có Thượng Quan Kiêu giúp hắn gánh hết tất cả tội danh, Thần, ta không muốn chàng đi chịu chết.” Ngón tay Bạch Ly Nhược bị tách ra, cánh tay lại càng ôm eo hắn chặt hơn, nước mắt nàng rơi như mưa phía sau hắn, những giọt lệ nóng nhỏ trên lưng lạnh của hắn, đốt thân thể hắn run rẩy từng cơn.
“Nhược Nhi, sao nàng ngốc như vậy, ta đã trúng độc, ta sẽ dùng sinh mệnh khiếm khuyết này đổi lại bình an cho nàng và Đại Nhi.” Phong Mạc Thần đứng ở đó, sắc mặt vô cùng thê lương, hắn không cách nào tách tay Bạch Ly Nhược ra nữa, chỉ đứng yên tại chỗ mà thôi.
Bạch Ly Nhược lắc đầu không ngừng, khóc đến khàn cả cổ, tay nàng ôm chặt vòng eo của hắn, giống như sợ rằng chỉ cần nàng hơi lỏng tay hắn sẽ bỏ nàng đi “Thần, cho dù chết, chúng ta cũng phải chết chung một chỗ. Đại Nhi có trời bảo hộ, hắn sẽ không xảy ra việc gì.”
Phong Mạc Thần há miệng thở dốc, từ từ quay đầu, ôm chặt Bạch Ly Nhược, bầu trời đen tối bỗng nhiên đổ mưa, mưa như trút nước, hai người đứng trong nước suối, ôm chặt lấy nhau thật lâu cũng không tách ra.
Trong sơn động, Bạch Ly Nhược lạnh run, tóc bết trên gương mặt tái nhợt, không ngừng nhỏ nước trên trán, áo cưới đỏ thẫm đã bị nàng cởi ra, quần áo trong màu trắng ướt đẫm dán lên từng đường cong đẹp đẽ của cơ thể nàng.
Toàn thân Phong Mạc Thần cũng ướt đẫm, bên ngoài sơn động vang lên từng trận sóng mùa xuân, mưa như trút nước đổ xuống, hắn cởi áo ra, vết thương trên vai biến thành màu đen, Bạch Ly Nhược nhìn thương tích của hắn, cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng lại không cảm giác đau.
Phong Mạc Thần cầm quần áo lau khô nước trên thân thể, sau đó thì chất củi nhóm lửa, ánh lửa đỏ bừng chiếu rọi gương mặt trắng bệch của hắn, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Ly Nhược đang run rẩy “Nhược Nhi, cởi quần áo ra đi, để như vậy sẽ cảm lạnh.”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, nước trên tóc văng khắp nơi, Phong Mạc Thần thở dài, đi vào trong động trải chăn bông lên giường đá.
Hắn cởi y phục Bạch Ly Nhược, nàng nắm chặt lấy tay hắn, đôi mắt ươn ướt nhìn hắn “Thần, chàng không cần chăm sóc ta, thương tích của chàng.”
“Không sao cả, bị thương ngoài da mà thôi.” Phong Mạc Thần thản nhiên, cởi dây lưng bên hông Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược cúi đầu nắm chặt tay hắn, không chịu để hắn kéo đai lưng của mình ra.
“Đã là vợ chồng lâu rồi, nàng vẫn e lệ như vậy?” Phong Mạc Thần mỉm cười thản nhiên, đẩy tay nàng ra, kéo vạt áo nàng, lúc hắn thấy những vết bầm trên thân thể nàng, bỗng nhiên đôi mắt tối sầm lại.
Đôi mắt Bạch Ly Nhược rưng rưng, môi run rẩy, nhìn hắn. Sắc mặt Phong Mạc Thần vô cùng khó chịu, tiếng nói lạnh lẽ đến tận xương “Là ai làm? Vân Thiên Mạch?”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, nhào vào trong lòng Phong Mạc Thần “Là tiếng sáo, ta nghe thấy tiếng sáo.”
Phong Mạc Thần mím môi, lột bỏ tất cả quần áo của Bạch Ly Nhược, kiểm tra cơ thể nàng từng chút một, rất nhiều nơi có máu bầm, toàn bộ từ trong ra ngoài, giống như là màu không bung ra được, cho nên hình thành bầm tím dưới da.
Hắn vuốt ve thân thể trơn láng của nàng, thấp giọng nói “Bọn họ dùng tiếng sáo bắt nàng?”
Bạch Ly Nhược gật đầu, nước mắt rơi trên da thịt màu đồng của hắn, Phong Mạc Thần không nói được một lời, phơi quần áo Bạch Ly Nhược lên giá gỗ, dùng lửa hong khô, gương mặt hắn vô cùng lạnh lùng.
Bạch Ly Nhược ôm lấy hắn từ phía sau, tiếng nói run rẩy “Thần, ta chịu đựng được, tất cả đau đớn ta đều chịu được, chàng phải đồng ý với ta, dùng công bức độc, để mình mau chóng phục hồi, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này, đi tìm Đại Nhi, có được không?”
Phong Mạc Thần không nói gì, chỉ xoay người mang chăn bông sạch sẽ bao nửa thân thể để trần của Bạch Ly Nhược, hắn xoa mái tóc nàng ướt đẫm, dùng nội lực hong khô tóc nàng, đáy mắt đen hun hút, như đại dương ban đêm.
Hai bàn tay Bạch Ly Nhược ôm chặt cổ hắn, thân thể hắn lạnh khiến người ta sợ hãi, cánh tay trắng nõn của nàng sáng ngời trong ánh lửa của sơn động, nàng hôn nhẹ lên môi hắn, hôn từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng mút yết hầu ở cổ hắn, nàng kề vào tai hắn dịu dàng mê hoặc “Thần, ta yêu chàng.”
Tim Phong Mạc Thần bắt đầu sôi trào, đôi mắt từ từ thêm sâu sắc, hắn cầm lấy tay đang trêu trọc trước ngực hắn, hơi đau khổ nói “Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để nàng ở lại một mình, nàng không cần lấy phương pháp này bắt ta ở lại.”
Mặt Bạch Ly Nhược ửng đỏ, đôi mắt mê ly nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi “Ta không có, chỉ là.”
Nàng cúi đầu, mặt đỏ ửng đến tận mang tai, Phong Mạc Thần thở dài, ôm nàng đang bị quấn trong chăn bông, hạ giọng nói “Hiện tại toàn thân nàng đang bị thương, ta chỉ sợ làm đau nàng, nhưng mà nàng.”
Bạch Ly Nhược chôn mặt ở cổ hắn mỉm cười, lúc nhìn thấy miệng vết thương ở bên vai phải của hắn, đôi mắt khẽ biến, hắn dùng tay phải cầm kiếm, tư thế hắn múa kiếm rất đẹp, nàng không muốn về sau hắn không thể dùng kiếm được nữa.
Tay nàng dường như vô thức xoa vết thương trên vai hắn, nếu thật sự không hút độc ra, cánh tay của hắn sợ là về sau này cũng không thể ôm nàng được nữa.