“Nhược Nhi, nếu như ta cầu xin ngươi ở lại với ta, ta sẽ cho ngươi tất cả, ngươi nhất định sẽ không đồng ý đúng không?” Phong Mạc Nhiên nói rất khẽ như gió thổi, tựa như như không có, âm thanh nhẹ nhàng bay vào tai Bạch Ly Nhược, nàng cúi đầu dùng im lặng để trả lời hắn.
“Đứa ngốc, trẫm hậu cung ba nghìn giai lệ, làm gì có chổ cho ngươi ở lại.” Phong Mạc Nhiên cười khinh thường, bộ dáng như cực kỳ khinh thường biểu tình của nàng lúc này.
Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, nhíu mày, bực mình nói “Làm gì có hoàng thượng như vậy, một chút dáng vẻ hoàng thượng cũng không có.”
Phong Mạc Nhiên bắn vào thái dương Bạch Ly Nhược một cái, cười nhạt nói “Nhược Nhi, ngươi tin hay không tin ta?”
Bạch Ly Nhược vỗ về chổ bị đạn bắn đau trên thái dương, phản đối nói “Gì chứ?”
“Đưa tay cho ta.” Phong Mạc Nhiên chìa tay ra, bàn tay thon dài, mềm mại, xinh đẹp như tay con gái, đang đặt dưới Dạ Minh Châu, đặc biệt dễ thấy.
Bạch Ly Nhược không chút do dự đặt tay mình vào lòng bàntay hắn, chưa kịp la lên, hắn đã lôi nàng nhảy xuống cửu trọng bảo tháp.
Tốc độ nhanh như tên bắn trong màn đêm, Bạch Ly Nhược hét ầm lên, nếu hắn buông tay nàng sẽ tan xương nát thịt.
Tiếng cười của Phong Mạc Nhiên trong đêm vô cùng sảng khoái, một tay nắm tay nàng, một tay ôm vòng eo nhỏ của nàng, lúc sắp rơi xuống đất, nhoáng một cái toàn thân đã như cây lê đứng vững trên mặt đất.
Bạch Ly Nhược mặt đỏ bừng, hù chết nàng sao, nhảy xuống từ một nơi cao như vậy, nếu như có gì bất trắc, hắn và nàng coi như xong.
Phong Mạc Nhiên đưa hai ngón tay trước mặt Bạch Ly Nhược đang run rẩy “Này, ngươi sợ đến cháng váng.”
Bạch Ly Nhược đột nhiên khóc rống lên, dùng cả tay chân đánh Phong Mạc Nhiên “Ngươi là đồ trứng thối, từ nay về sau mà còn chơi trò này nữa, ngươi nhất định là đồ...”
Phong Mạc Nhiên nhếch môi cười, tùy ý cho nàng đánh đập, không dấu vết ôm lấy nàng vào ngực, khẽ an ủi “Được rồi, không khóc, không khóc, không có việc gì.”
Bạch Ly Nhược không ngừng khóc thút thít, ngẩng đầu nhìn bảo tháp trong mây, hung dữ đạp cho Phong Mạc Nhiên một cước.
Phong Mạc Nhiên kêu gào ra tiếng “Khắp thiên hạ này, chỉ có ngươi có dũng khí đánh ta.”
Bạch Ly Nhược lau nước mắt, đẩy Phong Mạc Nhiên, xoay người đi đến Lưu Vân Điện, vừa đi vừa cả giận nói “Không quan tâm ngươi nữa, căn bản là ngươi lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn”
“Này” Phong Mạc Nhiên nhìn theo bóng lưng Bạch Ly Nhược gào lên
Bạch Ly Nhược quay đầu lại, hắn nói lớn “Thực xin lỗi...”