Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 118: Q.1 - Chương 118: Đêm Thị tẩm (2)




Trong Loan Hoa cung, Bạch Ly Nhược không yên lòng đi tới đi lui, nàng biết Phong Mạc Nhiên không nói chơi, buổi tối, hắn sẽ đến Loan Hoa cung yêu cầu nàng thị tẩm.

Làm sao bây giờ? Mượn cớ có quỳ thủy mà từ chối sao? Nhưng trong hoàng cung có ghi lại, biện pháp này hoàn toàn không thể thực hiện được, nếu kinh động đến Thái hậu, chuyện này không phải chỉ vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng.

Hôm nay, nàng nên tìm Hàn Thiên Mạch xin một ít thuốc, như vậy đến tối còn có thể cứu.

Vừa nghĩ đến, chân liền lảo đảo mấy bước, giẫm phải chiếc váy dài, suýt nữa ngã xuống, cung nữ bên cạnh lập tức đỡ nàng.

“Nương nương, có cần truyền ngự y không?” Dù sao cung nữ tiểu Đào tuổi cũng còn nhỏ, hiểu biết có chút nông cạn.

“Nương nương, ngài nên nghỉ ngơi một chút, hiện tại nô tỳ sẽ đi bẩm báo hoàng thượng.” Cung nữ Ngọc Tú khom người hành lễ, nói xong cũng thối lui chuẩn bị đi bẩm báo cho Phong Mạc Nhiên.

Bạch Ly Nhược vội vàng ngăn cản, lắc đầu nói “Không cần gấp, không cần kinh động hoàng thượng, các ngươi giúp ta mời Hàn thần y tới đây.”

Ngọc Tú có chút khó xử, nhưng cũng không dám làm trái lệnh chủ tử, do dự chốc lát, Bạch Ly Nhược nắm lấy tay áo nàng, nhìn về phía tiểu Đào cau mày nói “Tiểu Đào, ngươi đi.”

Ngọc Tú muốn nói gì đó với tiểu Đào, nhưng lại bị Bạch Ly Nhược nắm lấy tay áo, nhất thời không rời đi được “Nương nương, nô tỳ giúp ngài chuẩn bị một ít đồ hạ nhiệt.”

“Không cần, ngươi phụng bồi ta, giúp ta quạt.” Bạch Ly Nhược buông nàng ra, ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn ra cửa.

Ngọc Tú biết, vị chủ tử này nổi lên ý định, không muốn cho nàng ra ngoài, nhất thời không còn cách nào, chỉ có thể đứng ở một bên hầu hạ, trong lòng suy nghĩ, hi vọng tiểu Đào thông minh lanh lợi một chút, báo cho hoàng thượng trước, hỏi ý kiến hoàng thượng mới đi thỉnh Thần y.

Tiểu Đào vào cung không bao lâu, tính cách đơn thuần, cũng mong muốn tìm chỗ dựa vững chắc trong hoàng cung, liền trực tiếp đi tìm Hàn Thiên Mạch, hơn nữa còn truyền đạt ý tứ của Bạch Ly Nhược.

Hàn Thiên Mạch do dự một chút, mang hòm thuốc đi Loan Hoa cung cùng tiểu Đào, Bạch Ly Nhược nháy mắt với Ngọc Tú, Ngọc Tú biết, lúc này đi bẩm báo hoàng thượng đã là quá muộn, không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài cùng tiểu Đào.

“Thiên Mạch, huynh có loại thuốc kia không?” Bạch Ly Nhược nhất thời khó mở miệng, hạ thấp giọng, sắc mặt trở nên hồng.

Hàn Thiên Mạch ngẩn người một chút, sau đó liền hiểu được “Yên tâm đi, Phong Mạc Thần khẳng định đã tính toán kỹ lưỡng, hắn sẽ không để cho hoàng thượng động tới nàng.”

“Nhưng tối nay, hắn sẽ tới.” Bạch Ly Nhược nóng nảy, siết chặt nắm tay, đôi mi thanh tú nhíu lại một chỗ.

“Không cần gấp, hắn sẽ không chạm vào nàng, ngược lại nàng, sao lại đột nhiên biến thành Loan phi nương nương?”

“Một lời khó nói hết, Thiên Mạch, huynh có biện pháp nào giúp ta rời đi nơi này không?”

“Hắn không có biện pháp, bởi vì hiện tại, bản thân hắn còn khó bảo toàn.” một âm thanh sắc bén vang lên, sau đó là một thân hình mặc hoàng bào bước vào đại điện, Bạch Ly Nhược hơi ngẩn ra, bắt đầu khom lưng hành lễ.

Hàn Thiên Mạch bất đắc dĩ mím môi, nhỏ giọng thỉnh an.

“Hàn Thiên Mạch, hậu cung của trẫm, ngươi có thể dễ dàng tiến vào sao?” Phong Mạc Nhiên đập quạt giấy lên bàn, tức giận ngồi xuống.

“Thảo dân có tội, xin hoàng thượng trách phạt.” Hàn Thiên Mạch cúi đầu, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

“Hoàng thượng, là ta...” Bạch Ly Nhược muốn đem tội danh đặt lên người nàng, mới vừa mở miệng, liền bị Phong Mạc Nhiên gầm lên liền trở về.

“Loan Quý Phi, xem ra nàng vẫn không học được quy củ của hậu cung, bắt đầu từ hôm nay, không có sự cho phép của trẫm, nàng không được bước ra khỏi Loan Hoa cung một bước, cũng không cho phép gặp bất cứ ai.” Mắt phượng của Phong Mạc Nhiên híp lại, sắc mặt anh tuấn lạnh nhạt, lúc này có chút giống Phong Mạc Thần.

Bạch Ly Nhược cắn môi, khom người tiếp chỉ.

Từ hôm đó trở đi, Bạch Ly Nhược không còn gặp Hàn Thiên Mạch trong cung, nàng không biết bản thân khó bảo toàn trong miệng Phong Mạc Nhiên có ý gì, nhưng nàng biết, bất tri bất giác, Hàn Thiên Mạch đã cách nàng càng ngày càng xa.

Đêm tối như mực, rút đi khí nóng của mùa hè, gió đêm hơi lạnh, trên bầu trời có vài ánh sao tựa như chấm nhỏ chiếu sáng rực rỡ, đổ xuống nhân gian, xuyên thấu bóng cây, trải đầy lên đất.

Phong Mạc Nhiên ngồi trên giường ở Loan Hoa cung, hai chân duỗi thẳng, lập tức có cung nữ tiến lên giúp hắn cởi giày, cung nữ đang chuẩn bị cởi xuống áo bào, bị hắn phất tay ngăn cản.

Bạch Ly Nhược đứng ở đó, tay chân luống cuống, nàng không muốn quan hệ giữa bọn họ tiến đến bước này.

Phong Mạc Nhiên ngước mắt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói “Đứng đó làm gì, tới đây giúp ta cởi quần áo.”

Bạch Ly Nhược bước đến, thản nhiên nói “Hoàng thượng, đừng để cho ta hận người!”

Phong Mạc Nhiên mỉm cười “Nàng có lý do hận ta sao?”

Bạch Ly Nhược trầm mặc, nàng không có, thật sự không có, đi đến bước đường này, hoàn toàn là do nàng tự chuốc vạ vào thân.

Phong Mạc Nhiên nghiêng người, bắt được tay nàng dùng sức kéo, nàng ngã lên giường, hắn lật người đè xuống, hai mắt trong suốt khóa chặt nàng “Ly Nhược, nàng có tin không, ta giống như, kiếp trước đã từng thấy nàng!”

Bạch Ly Nhược bị hắn đè ở phía dưới không thể động đậy, nhìn hắn từ từ cởi quần áo của mình, tay của nàng nhẹ nhàng không tiếng động trượt xuống phía dưới đầu gối, cầm chặt súng lục.

Vẫn cho rằng, hắn xem mình là bằng hữu, không nghĩ tới, hôm nay bọn họ lại đi đến bước đường này.

Tay lạnh như băng đem súng đặt lên trán hắn, ánh mắt lạnh lẽo, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, nói từng chữ một “Hoàng thượng, đừng ép ta.”

“Ly Nhược, vẫn luôn là nàng ép ta!” Phong Mạc Nhiên cắn răng, không để ý vũ khí nguy hiểm trên đầu, vẫn như cũ cởi y phục của nàng.

Bạch Ly Nhược khẽ run, nhớ đến trước kia, nàng cư nhiên không cách nào nổ súng.

Ngón tay thon dài của Phong Mạc Nhiên nhẹ nhàng đặt lên nàng, bắt lấy tay đang cầm súng lục, lấy đi súng lục từ trong tay nàng, ném xuống đất.

Súng lục màu đen xoay mấy vòng trên mặt đất, cuối cùng lẻ loi nằm đó, thờ ơ như con mắt của người đi đường.

“Ly Nhược, tin tưởng ta, ta sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn.” Tay của hắn rất gấp, cởi ra một tầng rồi một tầng áo, sau đó hung hăng hôn xuống.

Khi hắn hôn một đường trượt xuống ngực nàng, đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Ly Nhược, ánh mắt lạnh như băng, như một thanh kiếm sắc bén, đem nàng đóng đinh ở trên giường không thể động đậy.

“Nàng, thích Phong Mạc Thần? Tình nguyện vì hắn, hạ độc chính mình?” Ánh mắt của Phong Mạc Nhiên trở nên dữ tợn, mang theo một tia đau đớn, lạnh lùng, nhìn chăm chú vào Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược không hiểu ý của hắn, ánh mắt di chuyển xuống dưới, trước ngực có một nốt ruồi đỏ thẫm ở trên làn da trắng nõn, nhìn rất ghê người.

Nốt ruồi này xuất hiện từ đêm khuya ngày hôm trước, sau khi Phong Mạc Thần đoạt lấy nàng, nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, vốn tưởng rằng, mấy ngày nữa sẽ biến mất, không nghĩ tới nó càng ngày càng lớn.

Bạch Ly Nhược kéo áo lên, thản nhiên nói, “Ta không hiểu ngươi có ý gì.”

“Không hiểu?” Phong Mạc Nhiên đề cao âm lượng, ánh mắt âm hiểm hăm dọa “Phong Mạc Thần hạ độc Tình Vững Hơn Vàng trên người nàng, đừng nói với ta là nàng không biết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.