Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 81: Q.1 - Chương 81: Đêm vào hoàng cung




Trong hoàng cung, Bạch Ly Nhược cầm quân cờ màu trắng, liếc trộm Phong Mạc Nhiên đang cầm quân cờ đen, khiêu khích “Hoàng thượng, rốt cuộc người có thể hay không?”

Phong Mạc Nhiên mặc kệ nàng, tay hạ quân cờ “Ai nói ta không được!”

“Người thua rồi.” Bạch Ly Nhược hạ tiếp một quân, năm quân cờ màu trắng thành một hàng thẳng tắp.

“Ta hẳn sai, không nên đi nước này.” Phong Mạc Nhiên nhặt lấy quân đen của mình, bỏ một quân trắng của Bạch Ly Nhược ra, ngăn chặn nàng đi quân cờ thứ năm.

Bạch Ly Nhược nhướng mắt, đặt quân cờ vào một góc khác trên bàn cờ, thở dài, “Người vẫn thua, chỗ này, không chặn được ta.”

Phong Mạc Nhiên tức giận, một phát vung đổ bàn cờ “Không chơi nữa, trận này không tính!”

“Hoàng thượng, người chơi cờ thật rất kém!” Bạch Ly Nhược thu xếp bàn cờ xong đứng lên, lười biếng duỗi lưng một cái.

“Ta chơi cờ kém? Nàng, nàng.” Phong Mạc Nhiên lần đầu tiên bị nói đánh cờ kém, lắp bắp “Nàng chờ xem, ngày mai ta nhất định giết nàng không còn mảnh giáp!”

Bạch Ly Nhược liếc mắt, không muốn cùng hắn xoay quanh chủ đề này bèn hỏi “Khi nào người mới cho tỷ muội ta gặp mặt?”

“Chờ ta thắng nàng!” Phong Mạc Nhiên mở quạt, đứng dậy rời đi.

“Uy, làm người không thể xấu như vậy.” Bạch Ly Nhược nhíu mày nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng than thở, quả nhiên là lòng vua không thể lường được.

Phong Mạc Nhiên không để ý tới nàng, đã xoải bước rời đi. Không phải là hắn không cho nàng gặp Thanh Loan, chẳng qua là đưa Bạch Thanh Loan vào lãnh cung, là chủ ý của Thái hậu, nhất định phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn, tránh để Thái hậu hoài nghi.

Bạch Ly Nhược ở trong Lưu Hoa uyển thầm hối hận, chỉ vì nhất thời hiếu thắng, khiến bây giờ không thể nào gặp được Bạch Thanh Loan.

Ngay sau đó, Phong Mạc Nhiên báo tin cho nàng biết, Phong Mạc Thần chưa chết, sau ba ngày mê man, đã tỉnh lại hiện tại đang tìm kiếm nàng, nàng tuyệt đối phải trốn trong hoàng cung, ngàn vạn không thể lộ ra sơ hở.

---

Ngọn gió đêm mang theo hương hoa thổi thoảng qua, Bạch Ly Nhược đi tới bên cửa sổ, mở toang ra, bỗng xuất hiện một người làm sắc mặt nàng cứng lại, nụ cười đột ngột đóng băng.

Phong Mạc Thần tung mình nhảy vào bên trong phòng, nghiêng người dựa vào trên vách tường, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng “Nhìn thấy ta, rất bất ngờ đúng không?”

Vẻ mặt Bạch Ly Nhược tái mét, cảnh giác lui về phía sau mấy bước, thanh âm mang theo sự run rẩy “Ngươi nghĩ như thế nào?”

Đôi mắt Phong Mạc Thần sáng rực trừng trừng vào sắc mặt sợ sệt của nàng, từng bước từng bước kề sát nàng, hai tay chống vách tường phía sau nàng, đem nàng giam vào trong lồng ngực, gằn từng chữ nói “Vương phi, nàng nói thử xem, ta nghĩ như thế nào?”

Thanh âm của hắn nhẹ nhưng vô cùng lạnh, bờ môi khẽ chạm vào vành tai nhạy cảm, hài lòng nhìn thấy nàng run lên, ánh mắt sương giá ánh lên vẻ khinh thường, dừng một chút rồi bảo “Muốn giết ta, rồi cao chạy xa bay phải không? Đáng tiếc, không thể như ý nguyện của nàng, số ta chưa tận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.