Trong trí nhớ của nàng, nàng xuyên không đến đây, vai trái bị thương, sau đó gặp một nam tử kêu là Phong Mạc Thần, hắn nói với nàng, lòng mới gặp mà tình đã thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành.
Nếu như chỉ gặp một lần, tại sao lại nhớ rõ ràng như vậy. Mà lúc nhớ đến tên của hắn, ngực đau giống như bị kim đâm. Bạch Ly Nhược lấy tay che ngực, chậm rãi nhắm mắt.
Phát hiện màn bị người khác vén lên, nàng nghĩ rằng nha hoàn Nguyệt Tâm nên không mở mắt, thản nhiên nói “Nguyệt Tâm, ta không muốn ăn cơm, ngươi nói với Thiên Mạch không cần chờ ta.”
“Tại sao không ăn cơm? Có phải có chổ nào không thoải mái hay không?” Vân Thiên Mạch ngồi ở bên giường, tay nắm lấy cổ tay Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược mở to mắt, cười yếu ớt “Thiên Mạch, ta không sao, ngươi đi dùng bữa đi, không cần phải xem ta.”
“Như vậy sao được, nàng vẫn không ăn cơm, cứ như vậy thân thể làm sao chịu được?” Vân Thiên Mạch bắt mạch, nhìn nàng nhíu chặt mi, thản nhiên nói “Tiểu Thất làm sao vậy? Có tâm sự hả?”
Bạch Ly Nhược gật đầu, thu cổ tay lại nói “Ta không muốn ở trong Vân Phủ, ta muốn đi ra ngoài.”
“Nàng muốn đi đâu? Ta đi với nàng.” Vân Thiên Mạch đứng lên, cười dịu dàng.
“Không, Thiên Mạch, ngươi không hiểu ý ta.” Bạch Ly Nhược đứng dậy mang giày “Ta muốn mình đi khỏi Lăng Châu, ở bên ngoài một thời gian.”
Vân Thiên Mạch sửng sốt, ngớ người hồi lâu, mới mở miệng hỏi “Vì sao?”
“Mơ mộng thôi. Trong lòng mỗi nữ tử đều có một vị anh hùng, hi vọng một ngày nào đó anh hùng của nàng có thể mang nàng đi tiếu ngạo giang hồ.” Bạch Ly Nhược cười rúc rích, lúm đồng tiền xinh đẹp.
“Rất rõ ràng, anh hùng của nàng, không phải ta, đúng không?” Vân Thiên Mạch có chút hụt hẫng, cúi mắt không dám nhìn thẳng Bạch Ly Nhược.
“Thiên Mạch, xin lỗi ngươi.” Bạch Ly Nhược yết ớt, hạ giọng nói.
“Không cần phải nói xin lỗi, Tiểu Thất, ta ở Vân phủ chờ nàng, mệt mỏi thì về đây.” Vân Thiên Mạch cười ảm đạm, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Bạch Ly Nhược gật đầu, đi ra ngoài nói “Một mình ta ra ngoài đi dạo, ba ngày sau, ta sẽ rời khỏi Vân phủ.”
Vân Thiên Mạch nhìn bóng dáng nàng không nói gì, ánh mắt nhìn về phía góc tối, thấy nàng rời khỏi, mới hạ giọng nói “Canh chừng nàng, đừng để nàng và Phong Mạc Thần gặp nhau.”
Chỗ tối có người khẽ lên tiếng, lập tức triển khai khinh công đi theo Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược dạo chơi trên đường lớn, trong dòng người qua lại, nàng cũng không biết đang tìm cái gì, có người diễn tạp kỹ miệng phun lửa, có đứa bé đá cầu mây ở bên đường, cũng có thư sinh viết thư hộ, có người bán hàng rong la hét, nàng cảm thấy lạc lõng trong dòng người đó.
Không ý thức đi tới ngoại ô, hồ nước sáng ngời, phản chiếu vào hồ hình mấy cây liễu rũ, không có gió nhưng cành liễu lại lay động, trong mặt nước hồ, có bóng người lóe lên. Nàng quay đầu cảnh giác, vùng quê hoang vu cò bay thẳng cánh. Đừng nói người, quỷ cũng không có một bóng.
Nàng thở ra, quay về, không có đường về, dọc theo tường thành cũ nát, tại lối rẽ, nàng rõ ràng xoay người nhìn lại, một nam tử thị vệ của Vân Phủ, đi sát theo nàng, đang chuẩn bị nhảy lên tường thành lại bị nàng bắt gặp.
Bạch Ly Nhược cầm súng lục trong tay, lạnh lùng chỉa vào thị vệ, trong mắt lạnh lẽo, môi nàng khẽ mở, giọng nói lạnh lùng “Ai kêu ngươi đi theo ta?”
Thị vệ quỳ gối xuống, hai tay chắp lại “Mộc cô nương, Nhị thiếu gia lo lắng an toàn của cô nương, cho nên ra lệnh tiểu nhân âm thầm bảo hộ.”
Bạch Ly Nhược thu hồi súng lục, lạnh mặt nói “Ta không cần ngươi đi theo, lập tức trở về Vân phủ.”
Thị vệ khó xử, giương mắt nhìn Bạch Ly Nhược, ấp úng nói “Cô nương.”
Bạch Ly Nhược nhíu mi, lạnh lùng nói “Là Vân Thiên Mạch phái ngươi theo dõi ta?”
“Không có, thuộc hạ không dám” Thị vệ đổ mô lạnh toàn thân, cuống quít cúi đầu.
“Không phải thì cút.” Bạch Ly Nhược gầm thét, sau đó quay người đi đến một con phố nhỏ, phát hiện thị vệ cũng không theo nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Con ngõ nhỏ quanh co, đưa đến sân sau của một khách điếm, nơi này nhìn vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng nghẹn ngào, dường như, có ngươi từng ở trên nóc nhà đánh đàn, đêm đó trời mưa rất lớn, sau đó có một đôi nam nữ hôn dữ dội trong mưa.
Nàng chưa từng gặp đứa bé trai xinh đẹp như vậy, khoảng chừng 3 tuổi, ngũ quan tinh xảo không có cách nào chê, đặc biệt là đôi mắt kia, xinh đẹp không tưởng tượng nổi.
Đứa bé trai nhào vào lòng nàng, đột nhiên gào khóc, hắn gắt gao nắm lấy áo nàng, kêu nàng, “Mẫu thân.”
Bạch Ly Nhươc đau lòng, vừa định ôm lấy đứa bé, thì có một giọng nói lạnh lùng phát ra “Huyền Đại, quay lại đây”
Đứa bé trai mở to mắt trong lòng Bạch Ly Nhược, trên mặt vẫn rưng rưng nước mắt, ra sức cọ đầu trong lòng Bạch Ly Nhược, lắc đầu làm nũng “Con muốn mẫu thân, muốn mẫu thân.”
Phong Mạc Thần mím môi, không nói nên lời, lạnh lùng liếc Bạch Ly Nhược, tiến nhanh đến, một tay kéo Huyền Đại trong lòng Bạch Ly Nhược ra, lạnh lùng nói “Tại sao ngươi tới đây?”
Bạch Ly Nhược nghẹn lời, nhìn đôi mắt mở to tội nghiệp của Huyền Đại “Ta, ngươi quen ta sao?”
Đôi mắt Phong Mạc Thần lạnh lùng, ôm Huyền Đại quan sát nàng, phát hiện ra nàng quả thật không phải là giả dạng, lạnh giọng nói “Ngươi lại giả bộ mất trí nhớ sao?”
Bạch Ly Nhược thở dốc, tiến lên vài bước, nhìn Phong Mạc Thần khó hiểu “Ngươi không nhận lầm chứ? Tên ta là Mộc Thất, mới đến đây 5 tháng, ta nhớ ra ngươi, ngươi tên là Phong Mạc Thần.”
Phong Mạc Thần mím chặt môi, bình tĩnh nhìn Bạch Ly Nhược “Ngươi nói, ngươi mới đến đây năm tháng? Nếu mới 5 tháng, tại sao ngươi lại biết ta?”
Bỗng nhiên Bạch Ly Nhược cảm thấy được việc này không đúng, vì sao lại không đúng? Bởi vì Phong Mạc Thần năm tháng trước, nàng nhìn thấy hắn là đẹp trai phấn chấn, giống như thần tiên trên trời ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
Nhưng hiện tại, rõ ràng là gương mặt vẫn vậy, nhưng lại thiếu đi ngạo khí nghiêm nghị, lại có chút thê lương, còn ánh mắt hắn thì tiêu điều cô độc khiến nàng đau lòng.
“Ngươi thật là Phong Mạc Thần sao? Là Phong Mạc Thần ở ngoại ô kinh thành giục ngựa bắn chết mãnh hổ? Bạch Ly Nhược vội vàng nhìn hắn, đôi mắt trong veo ngấn nước, môi khẽ mấp máy, hơi thở dồn dập.