Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 29: Q.1 - Chương 29: Giải độc quá đắt




Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt ném vào ném viên bánh trôi vào đĩa sứ thanh hoa, vẻ mặt đạm mạc.

Trầm mặc, rồi lại yên lặng, Bạch Ly Nhược sắc mặt tái nhợt, đôi môi nàng run rẩy, “Bánh trôi, ta cũng có ăn.”

“Vương phi, chẳng lẽ người không biết sao?” Bộ dạng Hàn Thiên Mạch nghi ngờ, từ từ đứng lên, lạnh lùng đi tới nàng, vươn tay dò xét mạch đập của nàng.

“Biết cái gì cơ?” Bạch Ly Nhược cơ hồ dừng hô hấp, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hàn Thiên Mạch.

“Người, là bách độc bất xâm.” Hàn Thiên Mạch thu tay lại, nhìn bánh trôi trên bàn ăn, nhất thời hiểu ra.

Thân thể Bạch Ly Nhược có chút không vững, đỡ lấy chiếc ghế bên cạnh, nàng có cảm giác một âm mưu khổng lồ nữa tiến sát đến nàng, nàng bị bao phủ trong âm mưu, không cách nào hít thở nổi.

Muốn biết nguyên nhân ư? Nhưng nếu biết mà có thể dùng nói chuyện với nhau, trên cái thế giới này cũng sẽ không có quan phủ nha môn, hay tùy ý mà báo thù.

Cô gái quỳ trên mặt đất đột nhiên phát điên, gáo thét đứng dậy hướng Bạch Ly Nhược chộp lấy móng tay bén nhọn hung hăng cào mặt, Bạch Ly Nhược lảo đảo mấy bước ngã ra trên đất, trên gương mặt đau rát.

Hàn Thiên Mạch dùng tay điểm huyệt cô gái đó, chỉ nghe thanh âm thê lương vang khắp Vương phủ: “Bạch Ly Nhược, đồ tiện nhân, hại ta nông nỗi này, ngươi sẽ gặp báo ứng.”

Bạch Ly Nhược nhờ Tiểu Man dìu đứng lên, bên cạnh truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.

“Người nào a, hạ độc rồi còn giả bộ làm người tốt đi cầu xin, hạ lưu bại hoại.”

“Thì đó, nàng ta ước tất cả mọi người bên cạnh Vương gia chết sạch, một người tự hưởng.”

“May là ta có đề phòng, chưa ăn món nào.”

Bạch Ly Nhược run rẩy quỳ xuống trước Phong Mạc Thần, ánh mắt nghiêm nghị nghênh hướng hắn, căm phẫn nói: “Vương gia, xảy chuyện như vậy, là ta hành sự bất lực, cầu Vương gia tước bỏ danh hiệu của ta, đuổi ra khỏi Vương phủ.”

Ánh mắt Hàn Thiên Mạch khẽ nhích, đưa tay đỡ Bạch Ly Nhược, lại bị nàng né tránh.

Phong Mạc Thần vẫn như cũ biếng nhác tựa vào ghế bành, lạnh nhạt nhìn Bạch Ly Nhược, khóe miệng nhếch một nụ cười nhạt, thản nhiên nói: “Vương phi, nàng nói quá lời rồi, chẳng qua là mấy người đàn bà chanh chua mà thôi.”

Hắn lên giọng: “Đem người đàn bà kia loạn côn đánh chết cho ta, còn hễ là người ăn qua món bánh trôi, hết thảy đuổi ra khỏi Vương phủ.”

Mọi người lần nữa nhốn nháo lên, lập tức có thị vệ lôi thị thiếp kia đi, trên mặt đất chỉ lưu lại hai dấu vết dài.

Bạch Ly Nhược lần nữa quỳ rạp xuống đất, “Vương gia, chẳng qua là hương liệu mà thôi, Hàn công tử có thể giải độc.”

Ánh mắt nàng cầu xin thương xót hướng đến Hàn Thiên Mạch, Hàn Thiên Mạch quay đầu đi chỗ khác, tránh ra tầm mắt của nàng.

“Giá để Hàn công tử giải độc quá mắc, Bổn vương cảm thấy, không đáng.” Phượng mâu Phong Mạc Thần nhếch lên, lạnh nhạt nhìn Hàn Thiên Mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.