Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 212: Q.1 - Chương 212: GIẾT KHÔNG CẦN HỎI




Những kẻ này bắt đầu hiểu rõ, trước kia Phong Mạc Thần đối với họ tốt bao nhiêu, khách khí bao nhiêu, thậm chí bọn họ khi lâm triều trực tiếp bác bỏ Phong Mạc Thần, cũng chỉ bị cách chức đến nơi hoang dã, mà bây giờ, thậm chí bọn họ có ân với Vân Cảnh Mạch lại gặp đãi ngộ như thế.

Những người này tuy là ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bắt đầu hoài niệm Phong Mạc Thần, kỳ lạ là, bọn họ gặp con trai của Phong Mạc Thần ở trong khu thành ma điên, Huyền Đại thông minh lanh lợi, Chu Thanh trung can nghĩa đảm, một đám người mạng mỏng không đến ba ngày đều cùng nhau uống máu ăn thề.

Tiểu Huyền Đại không thể may mắn thoát khỏi, cũng bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, Chu Thanh cũng như vậy, chờ chết ở trong thành ma điên, lúc Bạch Ly Nhược và Minh Nguyện đến, đã phong tỏa không cho phép ra vào.

Kỳ lạ là, đã tìm hết trong thành cũng không phát hiện ra mấy người còn sống, Minh Nguyệt dẫn Bạch Ly Nhược rời khỏi thành ma điên, Minh Nguyệt cũng không có chút ý tứ nào cứu giúp, sau khi dẫn nàng rời khỏi, thành ma điên dấy lên lửa lớn ngút trời, ngọn lửa đốt cháy vô số sinh mạng và thi thể.

Trừng mắt nhìn Minh Nguyệt, Bạch Ly Nhược lạnh lùng nói “Ngươi là người của Vân Cảnh Mạch?”

Minh Nguyệt thở dài “Cuối cùng ngươi cũng phát hiện.”

“Vì sao muốn như vậy?”

“Hắn có ân với ta, không thể không báo.”

“Ngươi cũng có ơn cứu mạng ta, nhưng mà hiện giờ ta muốn giết ngươi để báo thù thay cho dân chúng trong thành kia, nợ nần giữa chúng ta, nên tính như thế nào?”

“Ngươi không thể giết ta.”

“Ta muốn thử xem.”

Bạch Ly Nhược lấy súng ra, kéo chốt, lên đạn, động tác lưu loát, sát khí tăng cao.

“Ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng kích động, tánh mạng Phong Mạc Thần nằm trong lòng bàn tay ta, mà dường như ngươi cũng đã quên lời ta nói, dùng trái tim để nhìn người, ánh mắt sẽ có lúc gạt ngươi.”

Minh Nguyệt thản nhiên, dường như không hề kiêng kị thứ trong tay Bạch Ly Nhược, thong thả xoay người, đi về hướng kinh thành.

Cùng lúc đó, rốt cuộc Vân Cảnh Mạch hạ lệnh, đem tất cả chưởng môn đang bị giam lỏng ra giết, giang hồ và triều đình của Sở quốc, rốt cuộc cũng bị Vân Cảnh Mạch nắm trong lòng bàn tay, Vân gia suy bại nhiều năm, từ giờ nổi dậy, thiếu niên đã từng ăn nhờ ở đậu, lương thiện chỉ biết chơi cờ, rốt cuộc cũng hành động, bày ra toàn cuộc, đem bọ ngựa và ve, nuốt sạch.

Cuối cùng Bạch Ly Nhược cũng gặp được Phong Mạc Thần, là sau cơn mưa buổi trưa, toàn thân hắn đều là máu, đem một đống thi thể quay xuống vách núi, nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, không có tưởng tượng lệ rơi đầy mặt, cũng không có giống như xa cách mấy đời.

Nàng chỉ thản nhiên, nhìn đôi mắt của hắn khôi phục lại màu đen “Chàng khôi phục tâm trí rồi hả?”

Phong Mạc Thần thản nhiên “Ừ” một tiếng.

“Vân Cảnh Mạch không lương thiện như vậy, ngày mai hắn đăng cơ.” Bạch Ly Nhược đứng ở trên vách núi, tà áo tung bay trong gió, mái tóc dài đen tuyền nhảy múa theo tà áo, màu trắng chói mắt, màu đen yên lặng, giờ phút này hai màu sắc đơn điệu đứng cùng nhau khiến cho thế gian rực rỡ mỹ lệ.

“Đúng vậy, cho nên hắn cho ta khôi phục thần trí, mục đích là vào ngày mai, cho ta một cái phán quyết.” Phong Mạc Thần nhìn cầu vòng trên bầu trời, mới phát hiện ra, cầu vòng không hơn bảy màu, mà còn từ nhạt đến đậm, mỗi màu sắc chuyển tiếp như được tỉ mỉ thiết kế.

“Tại sao chàng không bỏ đi?” Bạch Ly Nhược cúi đầu, hạ mi mắt, yếu ớt hỏi ra một câu như vậy.

“Nếu ta bỏ đi, hắn sẽ làm cho nàng đau đớn hơn, mà còn, ngày mai ta không chết, ngày sau cũng sẽ chết, vì sao phải bỏ đi chứ.” Phong Mạc Thần ôm ngực, thản nhiên nhìn vực sâu dưới chân.

“Cho đến bây giờ, chàng vẫn còn suy nghĩ đến ta?” Bạch Ly Nhược cười khổ, mọi chuyện xảy ra đến ngày hôm nay, nàng đã không biết, tình yêu như vậy có đáng hay không? Nàng thong thả đi vài bước đến cạnh vách núi, hai chân đã có một nửa lơ lững trong không trung.

“Hiện tại nàng không thể nhảy xuống.” Phong Mạc Thần thản nhiên, hơi quay đầu, nhìn hình dáng mảnh khảnh của Bạch Ly Nhược.

“Cho ta một lý do.” Bạch Ly Nhược mỉm cười, gió thổi mấy sợi tóc nàng, hai lúm đồng tiên như hoa.

“Bởi vì, ngày mai nàng sẽ chết, chỉ còn sống một ngày, vì sao không quý trọng nó?” Phong Mạc Thần thản nhiên, gương mặt tuyệt mỹ, cười hiện ra một lúm đồng tiền.

“Nói đúng lắm, quý trọng hôm nay.” Bạch Ly Nhược vươn ngón út ra, nghiêng đầu nhìn Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần vương ngón tay út móc vào đầu ngón tay nàng, hai người nắm tay nhau rời khỏi.

“Thần, ngày mai, chúng ta nhất định sẽ chết phải không?”

“Ta giết nhiều người như vậy, làm nhiều điều sai trái, ngày mai, chắc chắn phải chết.”

“Còn ta?”

“Không biết, nhưng nàng phải hiểu rõ, ta thật sự yêu nàng.”

“Ta hiểu rõ, mặc kệ chàng làm cái gì, ta đều tha thứ cho chàng, bởi vì, ta cũng thật sự yêu chàng.”

Hai người sánh bước, dùng thời gian còn lại, đi khắp nơi ở kinh thành, đến vùng hoang du mà hai người lần đầu tiên gặp mặt, lại một phen không chịu được cá nước thân mật.

Phong Mạc Thần kề sát lỗ tai nàng “Nhược nhi, mọi chuyện xảy ra đến ngày hôm nay, thật rất xin lỗi nàng.”

Bạch Ly Nhược lắc đầu, nước mắt đã tuôn rơi, ngày mai, lại có phán xét cuối cùng, nàng không sợ, đến cùng thiện ác cũng sẽ có báo ứng.

Cuộc đời nàng không hại ai, cuộc đời chưa từng có ý hại ai, là ông trời, từng bước từng bước ép nàng vào đường cùng, từng bước từng bước bóp chết tình yêu của nàng.

Trong Lăng Vương phủ, trình diễn một màn bão táp, Vân Cảnh Mạch đập nát tất cả đồ đạc trong phòng, chỉ vào Bạch Thanh Loan trên giường nói “Ngày mai ngươi sẽ trở thành hoàng hậu dưới một người mà trên vạn người, hiện tại ngươi còn gì bất mãn nữa?”

Bạch Thanh Loan chống đầu, cười ác liệt “Ta bất mãn đó, bất mãn tâm địa của ngươi, quyền thế của ngươi, thậm chí là năng lực làm đàn ông của ngươi.”

Vân Cảnh Mạch lạnh lùng bước đến, tát một cái lên mặt Bạch Thanh Loan, Bạch Thanh Loan nhất thời im miệng, hắn nghiêm nghị nắm cằm Bạch Thanh Loan “Sao? Bị Phong Mạc Thần ăn rồi? Ta không thỏa mãn được ngươi sao?”

“Đúng vậy, phàm là nữ nhân đã từng chung đụng với Phong Mạc Thần, chỉ sợ ai cũng ghét bỏ ngươi.” Bạch Thanh Loan cố ý khiêu khích hắn, lại bị hắn tát thêm một cái vào mặt.

“Ngươi chưa thử làm qua với ta, làm sao biết ta không bằng hắn? Hả?” Vân Cảnh Mạch nắm cằm dưới của nàng, không ngừng siết mạnh, nói xong liến hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Bạch Ly Nhược xoay người tránh né, cười lạnh nói “Ngươi như vậy, ta sẽ hiểu lầm là ngươi yêu ta.”

Vân Cảnh Mạch tươi cười ác độc, híp mắt nói “Ngươi lại khờ dại trên đời này có tình yêu sao? Phong Mạc Thần yêu Bạch Ly Nhược, hắn đối với cái hắn gọi là yêu, trả giá lớn đến cỡ nào, ngươi nghĩ rằng ta và người sẽ dẫm lên vết xe cũ của hắn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.