Bạch Ly Nhược tức giận nghiến răng, nào có ai da mặt lại dày như vậy? Trong lúc vùng vẫy hắn đã cởi bỏ tiết khố của nàng, động thân tiến vào nơi ấm áp chặt chẽ của nàng.
Phong Mạc Thần kêu “Ti” một tiếng, tư thế của nàng không đúng, lại quá chặt, làm đau hắn, Bạch Ly Nhược cũng không khá hơn chút nào, đánh lồng ngực của Phong Mạc Thần để cho nàng rời khỏi.
“Ngoan, đừng lộn xộn.” hai tay Phong Mạc Thần nắm ở eo nàng, điều chỉnh tư thế.
“Chàng làm đau ta.” Bạch Ly Nhược bất mãn cau mày, cắn chặt lấy môi dưới, kiềm chế rên rỉ sắp sửa thốt ra.
“Hư” Phong Mạc Thần nháy mắt với nàng, một tay chuyển xuống phía dưới, bắt đầu trêu chọc nàng, thấy được nàng có chút ẩm ướt động tình, liền bắt đầu di chuyển vòng eo.
Bạch Ly Nhược bị hắn đụng cực kỳ cao, sau đó dựa vào sức nặng của thân thể mình trầm xuống, như vậy hắn càng vào thêm sâu, cuối cùng nàng cắn môi cũng không ức chế nổi rên rỉ, mắt phượng hắn híp lại, cả người đắm chìm trong khoái cảm nàng mang lại.
Xe ngựa đi rất chậm, thỉnh thoảng lại lắc lư mập mờ, hầu như tất cả mọi người ai cũng biết người trong xe ngựa đang làm gì, sắc mặt Phong Mạc Nhiên một mảnh đen kịt, nhìn mui xe không ngừng đung đưa, hung hăng quăng rèm xuống, mắng câu không biết thẹn.
Phương Nham ngượng ngùng ở bên cạnh, tai nghe bốn phía, mắt nhìn tám hướng, hiện tại trên giang hồ, không biết có bao nhiêu người có ý đồ với bảo tàng.
Bạch Ly Nhược đến đỉnh cũng là lúc ngất đi, Phong Mạc Thần đỡ nàng, toàn thân mồ hôi mỏng, gian nan mặc y phục cho nàng, mắt phượng dài nhỏ, không còn vẻ mặt dục vọng, bắt đầu gõ ở dưới thành xe ngựa leng keng leng keng.
Hắn mới không tin Phong Mạc Nhiên sẽ khoa trương áp tải Tàng Bảo Đồ hồi kinh, cũng không tin tối hôm qua hắn cố ý cho người chở một lượng lớn đồ đi đường thủy, những thứ này, căn bản là ngụy trang.
Hơn nữa còn cùng đi một đường, phô trương lớn như vậy, hắn chép miệng, hắn hiểu rất rõ Phong Mạc Nhiên không phải là một người thích phô trương, huống chi, hắn còn đợi bọn họ, cho bọn họ đi trên một chiếc xe ngựa xa hoa như thế.
Hắn mới vừa tạo ra khá nhiều tiếng động trên xe, thị vệ bên cạnh đã sớm rời xa, giờ phút này làm ra chút động tĩnh nào, người bên ngoài cũng cho là bọn họ vẫn làm chuyện kia chưa xong.
Mở sàn xe ngựa ra, sau đó là một buồng xe gỗ lim, buồng xe rất cạn, để từng dãy vũ khí, hắn dời vũ khí, một mũi tên đột nhiên bắn ra, dọa hắn xuất thủ bắt lấy mũi tên, mũi tên bị kẹp ở ngón giữa cắt qua ngón tay hắn.
Hắn vứt bỏ mũi tên, nơi bị thương đã bắt đầu chuyển thành màu đen, không phải độc, nhưng là dấu hiệu của dược vật, nói cách khác, chỉ cần có người mở ra, chạm phải mũi tên, sẽ bị phát hiện.
Nơi bị đen càng lúc càng lớn, hắn cắn răng, sử dụng nội lực chà sát ở tay, miếng da màu đen chảy máu đầm đìa, hắn đem toàn bộ khôi phục lại như cũ, đậy lại sàn xe ngựa.
Hắn đã biết Tàng Bảo Đồ chân chính ở đâu rồi.
Lên đường bình an, không gặp bất kỳ bọn trộm cướp nào, ngược lại quan binh được Phong Mạc Nhiên phái đi đường thủy, bị cướp hoàn toàn, ngay cả thuyền cũng không còn một cái.
Thời điểm đến kinh thành, Phong Mạc Nhiên thả lỏng cảnh giác, đại đội nhân mã ra cửa nghênh đón, một đám người tạm thời ở nhà quận Thái Thú trong kinh thành.
Nhi tử của Thái Thú nọ là Trạng Nguyên đương triều, tính tình ngay thẳng, cho nên phái toàn bộ thủ vệ trong phủ đi trợ giúp Ngự Lâm quân kéo xe chở Tàng Bảo Đồ, kết quả đến sau nửa đêm, toàn bộ xe ngựa được canh gác cùng với xe Phong Mạc Nhiên đuổi theo bị đánh tráo.
Xe giống nhau như đúc, hành động yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí khi tỉnh lại, cũng không nhìn ra xe đã bị đánh tráo.
Tàng Bảo Đồ vì vậy không cánh mà bay, sáng sớm Phong Mạc Nhiên lên xe ngựa, phát hiện có chỗ không đúng, mở dưới sàn xe ngựa, rỗng tuếch.
Nhất thời nổi giận lôi đình, tất cả những ai canh gác xe ngựa đều bị bắt vào thiên lao, một nhà Thái Thú cũng bị vạ lây.
Trong thiên lao không chỉ có những người này, còn có Phong Mạc Thần cùng Bạch Ly Nhược, hai người bọn họ lại có thể gặp lại lão bằng hữu, Xèo Xèo ở chỗ này.
Từ lúc đi trên đường, Xèo Xèo đã không thấy tăm hơi, nguyên nhân là Phong Mạc Thần luôn dính chặt Bạch Ly Nhược làm mấy chuyện này, không thích hợp cho loại động vật nhỏ này ở bên cạnh quan sát, liền đem Xèo Xèo khóa ở bên ngoài. Một lần khóa này liền đến ba ngày, đợi lúc hai người muốn mở khóa, Xèo Xèo đã không thấy đâu, thì ra là nhớ đến chốn cũ, chạy trở về.
Xèo Xèo hưng phấn nhảy lên người Bạch Ly Nhược, một thân trắng như tuyết, đã biến thành đen, chỉ có đôi mắt tròn vo, là nhìn ra được diện mạo thật sự.
Thời điểm Phong Mạc Nhiên đến xem hai người, Bạch Ly Nhược đang đi tới đi lui tìm nước cho Xèo Xèo tắm, xích sắt ở cổ tay cùng cổ chân, leng keng vang dội.
Lúc này bụng Bạch Ly Nhược đã hiện ra, lại mang theo xích sắt cực kỳ bất tiện, Phong Mạc Nhiên nhìn hoàn cảnh âm u ẩm ướt, không khỏi cau mày.
“Ly Nhược, ngày mai ngươi chuyển vào cung phụng bồi Thái hậu đi, người rất nhớ ngươi.” Phong Mạc Nhiên cuối cùng cũng không đành lòng, mở miệng cho Bạch Ly Nhược cùng chính mình một cái bậc thang.
Bạch Ly Nhược liếc Phong Mạc Thần bên cạnh cười trộm một cái, thản nhiên nói “Ta không đi, ta muốn ở trong thiên lao cùng với Phong Mạc Thần.”
Phong Mạc Thần vốn đang nằm trên đống rơm rạ nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng cười ngây ngô này, không khỏi cười ra tiếng, đứng lên nói “Ngốc nghếch? Chẳng lẽ nàng muốn hài tử bật ra tiếng trong thiên lao sao?”
Bạch Ly Nhược ôm Xèo Xèo quay đầu lại trợn mắt nhìn Phong Mạc Thần một cái, “Người một nhà, đương nhiên là muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ, bất kể ở đâu!”
“Phong Mạc Thần, ta cho ngươi một cơ hội, nói cho ta biết Tàng Bảo Đồ đang ở đâu, ta có thể thả các ngươi!” Phong Mạc Nhiên lạnh giọng nói, ánh mắt mang theo hận ý.
“Hoàng thượng, ngươi thật là buồn cười, Tàng Bảo Đồ vẫn luôn được ngươi bảo vệ, hiện tại lại đi hỏi Thần nó ở đâu.” Bạch Ly Nhược bất mãn lầm bầm.
Phong Mạc Nhiên nhìn nàng một cái, không nói một lời, nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần chỉ mỉm cười, ánh mắt phát sáng.
“Ngươi chỉ còn thời gian ba ngày, nếu không có Huyết Kỳ Lân, ngươi sẽ chết, suy nghĩ kỹ càng, gọi người cho ta biết.” Phong Mạc Nhiên quăng xuống những lời này, liền hất tay rời đi.
“Này, Tàng Bảo Đồ thật sự ở chỗ chàng sao?” Bạch Ly Nhược ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần có vẻ đăm chiêu nhìn Bạch Ly Nhược, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bạch Ly Nhược nhất thời chán chường “Chỉ còn ba ngày.”
“Không sao, thật ra thì trừ Huyết Kỳ Lân, còn có biện pháp khác có thể giải độc.” Phong Mạc Thần không đành lòng nhìn bộ dáng này của nàng, xoa nhẹ tóc nàng, lên tiếng an ủi.
“Cho dù có biện pháp khác, bây giờ chúng ta đã ở trong thiên lao cũng không thể làm gì!” Bạch Ly Nhược cúi đầu, không muốn cho hắn thấy đôi mắt buồn rầu của nàng.
“Nàng nên đáp ứng hắn ở lại hoàng cung, hiện tại trong thiên hạ tất cả mọi người đều biết Loan Quý Phi đã chết, nếu như sau khi ta rời khỏi đây mở miệng muốn nàng, hắn không có lý do không trả lại nàng cho ta.” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, thật ra thì hắn đã sớm có những chủ ý này, chỉ là Ly Nhược, nàng quấn lấy hắn không buông.