Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Khổng Tước thần y




Trông thấy Bạch Ly Nhược, trong mắt Hàn Thiên Mạch hiện lên một tia phức tạp, đem ngân châm đâm vào các huyệt đạo trên người nàng, như có suy nghĩ gì bèn nói:

“Thần, ngươi có phải không thích Vương Phi?”

Đuôi mày Phong Mạc Thần khẽ nhếch, tựa hồ cảm thấy vấn đề này cực kỳ buồn cười, hai tay vòng ngực nói:

“Thì sao? Ngươi thích nàng?”

Hàn Thiên Mạch nâng mắt, một tay xem mạch Bạch Ly Nhược, một tay xem mí mắt của nàng, cũng không ngẩng đầu lên nói:

“Nếu như ta thật sự thích nàng, ngươi định làm gì?”

“Hưu nàng, tặng cho ngươi!”

Phong Mạc Thần lạnh nhạt, trong mắt hiện một tia băng hàn cười lạnh.

Hàn Thiên Mạch bắt đầu im lặng, xoay người vì Bạch Ly Nhược viết phương thuốc, nét chữ hắn phiêu dật, như rồng bay phượng múa.

Phong Mạc Thần có chút nghi hoặc, khuôn mặt tuấn tú lãnh nhược băng sơn ngàn năm không thay đổi, thử nói:

“Ngươi sẽ không thực thích nàng chứ?”

Hàn Thiên Mạch cười khổ, đem phương thuốc đưa cho hạ nhân “Không phải, ta không có cái phúc đó!”

Phong Mạc Thần rất là nghi ngờ, bộ dạng Khổng Tước vẫn luôn là tiêu sái ngang ngạnh, khi nào lại để lộ vẻ mặt này?

“Chẩn kim là năm trăm lượng, ta muốn lấy ngân phiếu.”

Hàn Thiên Mạch trên mặt lộ ra nụ cười bất cần đời, chìa tay đến Phong Mạc Thần.

Trên mặt Phong Mạc Thần vẫn còn nét nghi ngờ, nhìn hắn khuôn mặt tĩnh như ngọc, lạnh lùng nói lớn:

“Đi mau.”

Hàn Thiên Mạch cũng không chút khách khí cõng lên lưng hòm thuốc, vẫy tay Phong Mạc Thần:

“Ta đi rồi, ngân phiếu nhớ đưa đến Song Tê sơn trang -”

Phong Mạc Thần nhìn Hàn Thiên Mạch rời đi, xoay người đến bên giường, nhìn nữ tử suy yếu đang nằm khẽ nhíu mày.

Bộ dạng nàng ngủ tựa hồ cực không yên ổn, đôi mày xinh đẹp chau lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, lông mi dài cong vút nhẹ run, miệng không ngừng lẩm bẩm lời vô nghĩa gì đó.

Phong Mạc Thần vươn ngón tay thon dài, ngón giữa cùng ngón trỏ không ngừng chạm ngũ quan xinh xắn của nàng, trong đầu thoáng nghĩ, vì sao vẻ mặt nàng thống khổ lúc này, cùng lúc trước hắn ở ngoài thành thấy Bạch Thanh Loan, bị thương từ trong bụi cây đi ra lại giống nhau?

Bạch Ly Nhược lúc lạnh lúc nóng, trong mơ màng có cái gì đó lạnh như băng di chuyển trên mặt. 'Thật thoải mái', nàng than nhẹ một tiếng.

Lúc Phong Mạc Thần dời ngón tay tới môi anh đào mềm mại, nàng mở miệng, Phong Mạc Thần ngẩn ra, tiếp theo đó bị cắn chặt. Hắn cư nhiên, bị một hành động vô ý của nàng khơi dậy dục hỏa?

Lạnh nhạt rút ngón tay về, nữ nhân của Bạch gia, quả nhiên cũng không bình thường, bản lĩnh dụ dỗ nam nhân cũng thuộc loại hạng nhất, sợ rằng Hàn Thiên Mạch cũng là quen biết cũ với nàng, nếu không hắn sẽ không lộ vẻ mặt ấy.

Khuôn mặt tuấn mỹ đông lại, Phong Mạc Thần quét mắt qua Bạch Ly Nhược lần nữa, một tiếng hừ lạnh rồi xoải bước rời đi.

Lúc Bạch Ly Nhược tỉnh lại đã là ba ngày. Nàng yếu ớt hẳn, thời gian vài ngày tuy ngắn ngủi, nhưng nàng trở nên ốm yếu, Tiểu Man đau lòng rơi lệ.

Nếu không vì nàng, tiểu thư cũng sẽ không đắc tội với Vương gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.