Trong lều, Bạch Ly Nhược khóc lóc kể lể, nàng chưa bao giờ biết, hai mắt đã mù, nước mắt còn có thể chảy ra nhiều như vậy, tay của nàng do dự di chuyển trên gò má gầy gò của Phong Mạc Thần, giọng run rẩy, khóc không thành tiếng “Thần, tại sao lại là chàng? Ta không muốn chàng thấy dáng vẻ này của ta, tại sao chàng lại tới?”
“Nhược nhi, thật xin lỗi, ta hiểu rõ nàng vẫn chưa tha thứ cho ta, nhưng mà ta vẫn phải tới, nàng để cho ta dùng thời gian cả đời chăm sóc nàng, yêu nàng, thay nàng chuộc tội, có được không?” Phong Mạc Thần che vết thương trên ngực, máu tươi theo khe hở không ngừng chảy ra, sắc mặt của hắn trắng bệch, hai mắt sáng rực nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược lắc đầu, đưa tay đặt lên bàn tay đang che ngực của hắn, đầu ngón tay chạm phải chất lỏng ấm áp, nàng mò mẫn đứng lên “Chàng bị thương, nơi này có thuốc.”
Phong Mạc Thần thấy dáng vẻ hốt hoảng, mò mẫn đồng thời làm rơi không ít thứ của nàng, hắn cầm tay nàng “Nhược nhi, không cần lo lắng, cách đó không xa có ngự y, bọn họ lát nữa sẽ tới.”
Trên gương mặt của Bạch Ly Nhược có vết máu cùng nước mắt nối thành một mảnh, nhếch nhác đứng đó, nàng mò mẫn ra cửa, phát hiện có người coi chừng ở cửa, thận trọng nói “Có thể làm phiền ngươi cho ngự y tới đây nhanh một chút hay không, Thần, hắn bị thương rất nặng.”
A Nhã ôm đao nhìn Bạch Ly Nhược một cái, sau đó dời tầm mắt rơi vào trên người của Phong Mạc Thần ở sau lưng nàng, Phong Mạc Thần gật đầu, A Nhã mới rời đi, Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược qua, thản nhiên nói “Nhược nhi, thuận tiện để ngự y xem mắt của nàng một chút, nàng nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì với mắt của nàng.”
Bạch Ly Nhược nhất thời trầm xuống, Phong Mạc Thần đóng cửa gỗ, nàng che vết thương của Phong Mạc Thần, nhẹ nhàng nói “Mắt, không có cách nào khá hơn nữa, Thiên Mạch dường như đã tìm khắp Tuyết Sơn, cũng không thể tìm thêm Tuyết Liên.”
Phong Mạc Thần mở mí mắt Bạch Ly Nhược ra, cẩn thận xem xét, ánh mắt trong suốt ngày xưa của nàng đã phủ lên một tầng sương, đôi mắt đen nhánh không thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của nàng, trong lòng một trận đau nhói, nàng nhất định, chịu không ít đau khổ.
“Nhược nhi, trở về cung với ta được không, nơi đó có dược liệu tốt nhất ở Sở quốc cùng Tuyết Liên.” Phong Mạc Thần nắm hai tay của nàng, mở miệng thăm dò, đôi mắt hẹp dài, không hề chớp mắt nhìn sắc mặt của nàng, chỉ sợ bỏ qua một tia nào đó trên mặt nàng.
Sắc mặt Bạch Ly Nhược càng thêm ảm đạm, khẽ cúi đầu, tóc đen che kín hai má trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu.
Phong Mạc Thần với ánh mắt phức tạp nhìn nàng, hắn nắm tay của nàng, khẽ dùng sức, truyền lực độ trên tay cho nàng, nhìn từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi khéo léo cùng với đường cong xinh đẹp của cái trán, hắn hơi có chút thất vọng nói, “Không sao, không muốn về hoàng cung, ta ở chỗ này cùng nàng, cũng như nhau.”
Bạch Ly Nhược ngẩng đầu lên, có chút áy náy nói “Thần, thật xin lỗi, ta đã từ cái vòng luẩn quẩn ngươi lừa ta gạt đi ra, ta không muốn trở lại vị trí cũ.”
Có người gõ cửa bên ngoài, Phong Mạc Thần mở cửa, là ngự y mang theo hòm thuốc tới đây, Bạch Ly Nhược khẩn trương đứng ở bên cạnh Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần ngồi trên giường, ngự y nhìn vết thương, lộ ra thần sắc cả kinh, sắc mặt của Phong Mạc Thần hơi đổi, nhìn Bạch Ly Nhược một cái, chậm rãi lắc đầu.
Ngự y giữ vững im lặng, mở hòm thuốc bắt đầu xử lý vết thương, vết thương đã bắt đầu đen. Bình thường trúng độc, bởi vì độc tính, vết thương sẽ ngừng chảy máu, trúng độc càng sâu, chảy máu càng ít, độc tính theo máu toàn bộ tích trữ trong thân thể.
Mà Phong Mạc Thần, sau khi trúng độc vẫn không ngừng chảy máu, điều này đại biểu, hắn trúng độc cực kỳ nhỏ, hoặc đã trúng độc cực kỳ trí mạng, nhưng khi nhìn nơi vết thương của hắn đã thâm đen, căn bản không phải tình trạng nhỏ.
“Thương thể của Thần, có tốt không?” Bạch Ly Nhược một tay nắm tay của Phong Mạc Thần, cùng hắn năm ngón tay giao nhau, vừa dùng ánh mắt mù nhìn ngự y, gương mặt bi thương, muốn nghe rõ lời mói của ngự y.
Ngự y do dự một chút, Phong Mạc Thần cảnh cáo nhìn hắn, hắn không cách nào nói ra sự thật, chỉ có thể trái lương tâm nói “Thương thế của Hoàng thượng, không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da.”
Bạch Ly Nhược yên tâm thở phào nhẹ nhõm, Phong Mạc Thần nắm tay của nàng, nhàn nhạt cười “Những đoản kiếm kia, không gây thương tổn cho ta bao nhiêu, nàng không cần quá lo lắng.”
Bạch Ly Nhược cau mày, đưa tay muốn vuốt ve vết thương của hắn, tự mình xem xét vết thương, Phong Mạc Thần cầm tay của nàng đi tới lồng ngực của mình “Nàng sờ một cái xem, thật sự không ngiêm trọng, hiện tại cũng không cảm thấy đau, hơn nữa, đã cầm máu rồi.”
Bạch Ly Nhược sờ tới vết thương của hắn, liền cảm giác được một tấc bao dài, phía trên dính đầy bột thuốc, vết thương cũng không chảy máu nữa, nàng gật đầu, yên tâm nói “Nơi này trời lạnh, sợ rằng bất lợi cho vết thương khép lại, chờ chàng tốt hơn một chút, rồi hồi cung đi.”
Ngự y ngước mắt nhìn Bạch Ly Nhược, không hổ là nữ nhân hoàng thượng yêu, có một trái tim tinh tế, bách quan bên ngoài cũng đã nán lại ở trong thôn làng chừng mấy ngày, mục đích chính là cầu xin hoàng thượng hồi triều, nhưng không người nào dám tới cửa khuyên can.
Hoàng thượng vì Bạch Ly Nhược, gân mạch đều bị đứt đoạn, đây là sự thực tất cả mọi người đều biết, nếu như tùy tiện tiến lên khuyên can, sợ rằng tác dụng hoàn toàn ngược lại, lời này từ Bạch Ly Nhược chính mình nói ra, là thích hợp nhất.
“Hồi cung?” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, tựa như nhếch môi cười, ngón cái thô chai không ngừng vuốt ve trên mu bàn tay của Bạch Ly Nhược, trên da thị trắng nõn ấm áp, giống như một loại tơ lụa thượng hạng, khiến hắn mê luyến không muốn buông tay, dừng lại một chút, hắn dịu dàng nói “Hiện tại, ta cũng không muốn trở về hoàng cung lạnh như băng đó, ta ở lại nơi này với nàng dưỡng thương, chờ vết thương tốt lên, rồi tính tiếp!”
“Thần, chàng không thể không có trách nhiệm như vậy, toàn bộ an nguy của thiên hạ đều ở trên người của một mình chàng, chàng ở nơi này, sẽ không an toàn.” Bạch Ly Nhược thu tay lại, cau mày nói.
“Ly Nhược, hiện tại nói những điều này, có phải là quá muộn không?” Phong Mạc Thần lần nữa cầm tay Bạch Ly Nhược, đáy mắt toàn bộ là nụ cười vô tận.
Bạch Ly Nhược lần này không có thu tay, chỉ mặc cho hắn nắm, rầu rỉ nói “Ta đã là yêu nữ hại nước hại dân rồi, chàng còn muốn trên lưng của ta đeo thêm nhiều tội hơn sao?”
“Không có, yêu nữ trong lòng của người trong thiên hạ, đã bị chém, hiện tại ở bên cạnh ta, là Mộc tần, cùng trải qua sinh tử, Ly Nhược, đừng dùng lại bất kỳ lý do gì đẩy ta đi!” Phong Mạc Thần kéo tay của nàng, nhìn chằm chằm nàng, ngự y bên cạnh đã xử lý tốt vết thương, cũng không tiện lưu lại, liền để lại một chút dược liệu, cầm lấy khăn dính máu độc, khom người rời đi.